Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 496:

Chương 496:Chương 496:
Chuong 496:
"Hóa hình, à?" Vân Tiêu gật gu cái đầu to của mình: "Chúc mừng."
Sâm Sâm: "Cảm ơn anh."
Vân Đình cũng mừng thay cho Sâm Sâm, nhưng khi thấy dáng vẻ của Vân Tiêu không có chút gì là không cam lòng thì nó lại thấy bực mình, thế là Vân Đình dùng đuôi trăn quất Vân Tiêu một cái.
"Ngay cả thức ăn dự trữ cũng đã hóa hình rồi kìa, sao anh không chịu cố gắng hơn nữa vậy?!"
Vân Đình sử dụng lực đánh vừa phải, hơn nữa trên người của Vân Tiêu còn có vảy trăn và da trăn bảo vệ nên cả người chắc nịch, dù có bị quất một cái cũng chẳng thấy đau đớn gì. Bình thường Vân Tiêu cũng hay bị em trai quất hoài cho nên nó chẳng hề để bụng, nhưng nó cảm thấy giọng điệu ban nãy của em mình có gì đó sai Sai.
"Anh, mới là, anh trai."
Vân Đình càng giận hơn: “Anh nói liền một mạch đừng ngắt quãng trước đi rồi tính! Anh trai phải là tắm gương cho em trai noi theo, phải có tu vi cao hơn em trai, phải hóa hình sớm hơn em trai, bản thân anh nói chuyện còn lắp ba lắp bắp thế kia thì còn giành làm anh trai cái gì? Sau này anh phải gọi em là anh trai!"
"Không được!" Những chuyện khác còn có thể cho qua chứ riêng chuyện này thì Vân Tiêu kiên quyết không chịu: "Mẹ từng, nói rồi, anh là, anh trai, em mới là, em trai."
Vân Đình cười lạnh: "Mẹ đã mắt lâu rồi, bây giờ ai giỏi hơn thì người đó mới là anh trail"
Vân Tiêu cảm thấy em trai nói thế là không đúng, nhưng nó lại không nghĩ ra được lý do nào để cãi lại, thế là nó vừa giận vừa dỗi, lại còn thấy hơi tủi thân nữa.
Vì sao em trai không chịu nhận nó là anh trai cơ chứ? Vân Tiêu cúi đầu, rầu rĩ dùng đuôi trăn vẽ hình xoắn ốc trên mặt đất, không muốn tiếp tục tranh chấp với em trai.
Vân Đình còn đang chờ Vân Tiêu cãi lại de tranh thủ cải thiện bệnh nói lắp của anh mình luôn, ai de Vân Tiêu lại nín thinh làm Vân Đình tức đến mức muốn xì khói, nhưng nó lại không dám nói nặng với Vân Tiêu, thế là cục tức cứ nghẹn ứ trong cổ họng, cuối cùng chỉ đành dùng đuôi trăn chọt chọt lên mặt đắt.
Hai anh em đều nghĩ cho người kia, thà tự ôm cục tức một mình chứ không muốn trút giận sang đối phương, cho nên chỉ đành vẽ xoắn ốc hoặc chọt chọt mặt đất thôi. Tô Vân Thiều thấy thế thì trong mắt tràn ngập ý cười, rất muốn đi lại sờ đầu hai đứa.
Thấy hai anh em nhà họ suýt chút nữa đã cãi nhau, Sâm Sâm cảm thấy chắc là do mình đã nói sai chuyện gì nên nó cuống quit nhờ Tô Vân Thiều giúp đỡ: "Vân Vân ơi?"
"Không sao hết." Tô Vân Thiều dùng ngón trỏ vuốt ve cái đầu nhỏ của Sâm Sâm, ái chà, tóc hơi xơ, sờ không êm tay cho lắm: "Lâu Cảnh, em nhờ anh "chuyển phát nhanh" giúp em thêm lần nữa nhé."
Diêm Vương "ừ" một tiếng, anh mở quỷ môn ra sau đó ném hết những thứ có giá trị lớn như vàng, ngọc, đá quý ở đây vào bên trong.
"Máy thứ này nhiều quá, phòng em nhỏ lắm, chứa không hết đâu, cứ để tạm ở chỗ anh trước đi."
"Ừ." Tô Vân Thiều cũng không muốn dùng đá quý và ngọc này để "lát" sàn chút nào, đi cộm chân lắm.
Sau khi dọn sạch mấy thứ đó xong, ỗ trăn trống trải hẳn, chỉ còn lại một ít cỏ khô, vải vóc, quả cầu mây cũ kỹ, cỏ dại và bùn đất gì đó thôi.
Phần bùn đất trong góc có một vết lõm, xem độ lớn và hình dáng của cái hố thì hẳn là nơi đã từng trồng Sâm Sâm.
Sâm Sâm vừa túm quân áo trên người vừa lon ton chạy tới đó. Nó ngồi xốổm xuống trên mặt đất, dùng hai bàn tay nhỏ xíu đào liên tục, thậm chí còn làm bản hết cả quân áo của mình.
"Sâm Sâm, em đang làm gì thế?" Tuy Tô Vân Thiều không có bệnh sạch sẽ nhưng cô cũng không muốn để Sâm Sâm dính day bùn dat ngồi trên vai mình.
"Em đào hạt giống ạ." Người Sâm Sâm nhỏ xíu nên sức của nó cũng nhỏ, đào cả buổi mà chỉ được có chút đất thôi, bởi vì mồ hôi mồ kê nhễ nhại nên nó dùng tay quệt một cái, thế là thành mặt mèo nhem nhuốc luôn.
"Sau khi Sâm Sâm nở hoa và kết quả xong thì sẽ có hạt giống, nhưng nơi này chỉ đủ để Sâm Sâm sống thôi, cho nên em đành phải chôn hạt giống đi, nhưng bây giờ em không ở đây nữa rồi nên em muốn trồng chúng nó."
Tô Vân Thiều do dự hỏi: "Đúng là chị có nghe nói nhân sâm thích nơi râm mát, nhưng ít nhiều gì cũng phải có ánh nắng mặt trời chứ?” Đã là cây cối thì làm sao mà thiếu quá trình quang hợp được?
"Ừ nhỉ!" Bây giờ Sâm Sâm mới nhớ tới chuyện này.
Bởi vì Sâm Sâm là yêu quái cho nên nó có thể tạm thời rời khỏi mặt đất, sau đó được Vân Tiêu và Vân Đình dẫn ra ngoài phơi nắng, nhưng nếu bọn họ đi rồi, hạt giống sẽ không được phơi nắng, như vậy thì làm sao mà sống được đây?
Sâm Sâm mếu máo nhìn Tô Vân Thiều: "Thế phải làm sao bây giờ? Em có thể mang số hạt giống này theo không? Vân Vân cho em trồng chúng trong nhà được không?"
Nhìn khuôn mặt của Sâm Sâm, Tô Vân Thiều có cảm giác như mình đang nhìn con gái tương lai đang meu mao chực khóc vậy, cô hoàn toàn không nỡ từ chối: "Được chứ, em muốn trồng bao nhiêu cũng được."
Dù sao cũng không thể trồng ra thêm một con yêu quái nhân sâm thứ hai mà.
"Vân Vân tốt quá chừng luôn hà." Sâm Sâm nin khóc và mỉm cười, tiếp đến nó lại chong mông đào hạt giống ra, Tô Vân Thiều nhìn thôi đã thấy mệt, cho nên quyết định không nhìn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận