Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 220:

Chương 220:Chương 220:
Chuong 220:
Nếu bán theo giá thường, một lá bùa bình an bán được một vạn tệ, hiển nhiên là người dân ở đây không mua nổi, nhưng nếu cô giảm giá bán thì sẽ vi phạm vào quy định.
Mà đằng nào một nửa số tiền bán bùa cô cũng đem di làm từ thiện, mà nơi này di lại không tiện, thôi thì cô chẳng lấy một xu nào coi như là làm từ thiện luôn thể.
Người dân trong thôn cũng biết lá bùa kia có tác dụng rất mạnh, rất đáng giá, mà Tô Vân Thiều chả lấy đến một xu, vì thế họ càng quan tâm và chăm sóc cô hơi, coi cô như con cháu trong nhà vậy.
Huống chi, không phải bùa bình an hay bùa ngọc nào Tô Vân Thiều cũng bán lấy tiền, cô chưa từng thu tiền của người thân và Phó Diệp, ngay cả khi làm bùa ngọc cho các bạn nhỏ và người nhà của họ, cô cũng chỉ nhận ngọc chứ không hề nhắc đến chuyện tiền nong.
Bách Tinh Thần có chút lo lắng: "Trong làng đang phát triển du lịch, liệu bùa của cậu có bị lộ ra ngoài hay không?”
Chỉ người trong làng dùng thì không sao, nhưng nếu bị du khách đồn thổi thì... Đội đặc biệt của quốc gia vẫn luôn âm thầm hoạt động, có thể thấy được chuyện trong huyền môn không được lộ ra bên ngoài, nếu không Tô Vân Thiều nhất định sẽ gặp chuyện bắt lợi.
"Không đâu." Tô Vân Thiều ý bảo cậu ấy không cần lo lắng,"Sợ mọi người có bùa sẽ nói lung tung, nên tớ chỉ đưa một số lượng có hạn mà thôi. Mà mọi người cũng biết hậu quả khi tuyên truyền mê tín dị đoan, họ sẽ không nói gì với người ngoài đâu."
"Hơn nữa, nơi này quá hẻo lánh, đường đi cũng không tốt, nếu muốn đi tới đây chỉ có thể ngồi trên xe ba bánh hơn một tiếng đồng hồ, có rất ít du khách muốn tới đây."
Về điều này, những người từng ngồi xe ba bánh bị đau mông mỏi eo sẽ hiểu được, thậm chí là không thể nào mà đồng cảm hơn.
Mới đến thôn Nguyện may tiếng mà thôi, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được những người dân ở đây rất giản dị và chân thành, lại thêm chuyện trước kia người trong làng cũng từng chấp nhận một người xa lạ như Tô Vân Thiều, khiến họ không khỏi lo lắng.
Hứa Đôn: "Đã phát triển du lịch, vì sao còn chưa sửa lại đường? Khẩu hiệu làm đường trước khi làm giàu đã hô vang lâu như vậy, người dân ở đây không biết sao?"
Lôi Sơ Mạn: "Tớ đã kiểm tra qua, hình như trong thôn này chẳng có điểm du lịch đặc sắc nào?”
Triệu Tình Họa: "Tớ vừa mới hỏi, vốn muốn ngày mai đi thăm quan một chút, kết quả nơi nỗi tiếng nhất lại chính là cái cây cầu nguyện ở trước cổng làng, nghe nói rất linh, còn lại... chính là đặc sản vùng núi."
Các bạn nhỏ: ".." Bảo sao chẳng có ai tới đây.
"Nếu đường xá tốt một chút, cho dù trong làng chỉ có một ít thổ sản vùng núi, cũng vẫn có người tới dù sao trên đời này cũng không thiếu những người giàu có sành ăn, chỉ thiếu nguyên liệu nấu ăn ngon mà thôi." Bách Tinh Thần rất chắc chắn,"Sẽ có người tới chỉ để vận chuyển nguyên liệu nấu ăn.”
"Ngay từ đầu tớ cũng định giúp người dân ở đây, nhưng nếu muốn sửa lại đường từ trên làng xuống chân núi, đoán chừng phải vẽ bùa trong hai mươi năm." Từ đầu Tô Vân Thiều đã chuẩn bị sống cuộc sống an nhàn của cá mặn rồi, sao có thể vẽ bùa trong hai mươi năm được chứ?
Mà không chỉ vẽ bùa, cô còn phải bán những lá bùa đã vẽ, một nửa số tiền trong đó sẽ được đem đi quyên góp cho các tổ chức từ thiện, rồi lại phải nghĩ cách tiết kiệm số tiền còn lại, rốt cuộc có nhiều tiền thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Hơn nữa, cô còn phải bàn bạc với các ban ngành có liên quan về việc sửa chữa đường xá và làm các thủ tục, v. v... mà cô cũng không chắc, liệu mình chỉ cần đưa tiền là xong hay là cô phải tự mình đi mua sắm nguyên liệu linh tinh nữa.
Tô Vân Thiều còn là trẻ vị thành niên ma côi cha mẹ, phải đảm bảo nguồn thu nhập của mình trong sạch, chứ tự dưng cô có được nguồn thu nhập lớn như vậy thì ai tin, thật sự rất phiền phức.
Điều phiền phức nhất chính là, nếu cô thật sự làm như vậy, nhất định sẽ trở thành mục tiêu của dư luận trong toàn thành phố và thậm chí là trên cả nước.
Bát kỳ danh hiệu nào liên quan đến mười thanh niên đứng đầu thành phố Y đều sẽ bị ném lên đầu cô, cô sẽ phải đứng ra tự mình vận động quyên góp từ thiện từ công chúng trên cả nước, làm như vậy không biết sẽ có bao nhiêu kẻ tiểu nhân đứng trong bóng tối ngắm ngam làm hại cô đâu.
Khi các phương tiện truyền thông hoặc những người quan tâm phát hiện ra rằng thu nhập của cô đều dựa trên việc vẽ bùa và xem phong thủy cho người ta, vậy thì toang luôn, trong một ngày cô sẽ bị tố cáo tới ba lần về việc tuyên truyền mê tín dị đoan luôn.
Về sau Nhu Mễ và Viên Viên lại tới.
Tô Vân Thiều không biết trong núi còn có bao nhiêu động vật có linh trí đang ẩn náu, nên cô cũng chẳng thèm nghĩ tới nữa.
"Nếu các cậu muốn giúp họ, lúc trở về thì mua nhiều đặc sản núi rừng hơn một chút là được.” "Chuyện đó là nhất định rồi!" Mọi người đều đồng ý.
Buổi trưa tới đây họ có chút gấp gáp, vì để ăn trưa càng nhanh càng tốt nên họ chỉ gọi đồ ăn nhanh, toàn là mây món có hương vị rất tầm thường như gà rán và khoai tây chiên.
Nhưng tới bữa tối thì họ lại có rất nhiều thời gian chuẩn bị, trong vườn còn có gà và thỏ do chính Nhu Mễ nuôi, vì thế họ muốn ăn gà ăn mày, thỏ xào cay và cả cơm lam nữa, phải ăn hết.
Lửa trong lò đất đã cháy gần được, khoai lang đỏ và bánh gạo được ném vào, đây chính là món ăn mà hồi nhỏ họ yêu thích nhất.
Khoai lang đỏ được những người dân cất trong ham sau khi phơi qua một nắng, bên trong củ khoai đã kéo đường, bánh gạo cũng do chính tay người dân làm, vị khác hoàn toàn với loại bán công nghiệp được bán ở ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận