Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 633:

Chương 633:Chương 633:
Chương 633:
Vân Gia Thụ cũng không biết Có tổng và Tào Kỳ có phải đã căn cứ vào tướng mặt mà nhìn ra Vân Lệ Lệ không còn là một xử nữ hay không, nhưng sau khi biết Vân Lệ Lệ đã ngủ cùng người khác, theo bản năng, ông ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật do bản.
Vốn ông ta đã không thích Vân Lệ Lệ, cưới cô ta cũng chỉ vì cô ta đã có con, nhưng con gái vừa sinh ra đã bị đưa cho người khác, ông ta cũng chẳng cần hoàn thành trách nhiệm của một người cha, đương nhiên chỉ còn sự quan tâm bên ngoài với Vân Lệ Lệ mà thôi.
Mà Vân Lệ Lệ không còn dành cho ông ta sự ngưỡng mộ và kỳ vọng khi còn trẻ nữa.
Hai người trở thành một cặp vợ chồng bát đắc dĩ, nhưng tại thôn Vân không phổ biến chuyện ly hôn, vì vậy họ bị mắc kẹt và làm tổn thương nhau như thế này.
Cho đến có một ngày, Vân Lệ Lệ nhịn không được cô đơn mà hẹn hò với một người đàn ông khác, nhưng họ còn chưa tìm được nơi an nap đã bị Vân Gia Thụ vô tình gặp phải.
Bắt quả tang vợ ngoại tình với người đàn ông khác ngay tại chỗ!
Một người đàn ông bình thường gặp phải tình huống như vậy sẽ tức giận mà đánh chết kẻ ngoại tình với vợ mình, nhưng phản ứng của Vân Gia Thụ rất kỳ lạ, ông ta chỉ đi qua như không nhìn thấy gì.
Vân Lệ Lệ:222
Tình nhân của Vân Lệ Lệ:222
Không phải Vân Gia Thụ không để ý đến việc mọc sừng, chỉ là từ lâu ông ta đã cho rằng Vân Lệ Lệ rất ban thỉu, cảm thấy ngủ với một người đàn ông là ngủ rồi, ngủ với hai người đàn ông cũng là ngủ, dù sao ông ta cũng bị cắm sừng từ lâu rồi, giờ có mọc thêm vài cái sừng nữa cũng chẳng phải chuyện gì không chấp nhận nỗi.
Chỉ cần cô ta không làm loạn lên cho cả thôn đều biết, ông ta vẫn có thể giả vờ như không hề hay biết gì.
Xong việc, Vân Lệ Lệ mang theo cơ thể đầy dấu hôn đi tìm Vân Gia Thụ, cố ý tỏ vẻ mệt mỏi để khiêu khích, chọc giận ông ta.
"Ngại quá, thật sự là anh không thể làm cho tôi thấy thỏa mãn, mà tôi lúc này lại đang tuổi xuân phơi phới, đành phải tìm một người đàn ông khác để thoả mãn nhu cầu thôi."
Vân Gia Thụ coi như không nhìn thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô ta, chỉ cảnh cáo: "Cô muốn ăn vụng thì cũng tìm chỗ nấp cho kỹ vào, đừng làm loạn lên, nếu không cô đừng trách tôi sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên trong thôn Vân này bỏ vợ đấy."
Vân Lệ Lệ:!II
Cô ta bị chọc tức tới bật cười: "Mọc sừng rồi vẫn có thể nhẫn nhịn, Vân Gia Thụ, anh cũng giỏi thật đáy!"
Từ ngày hôm ấy về sau, hai vợ chồng họ thân ai nấy lo.
Vân Lệ Lệ thích hẹn hò với những người đàn ông có cơ thể mạnh mẽ trong thôn, còn Vân Gia Thụ lại thích ở bên những người phụ nữ mỏng manh, yếu đuối, đặc biệt là những phụ nữ mặc váy hoa màu xanh lam, mỗi khi ôm những người phụ nữ này, ông ta đều sẽ gọi họ là Diệu Diệu.
Chỉ khi làm loại chuyện này thì ông ta mới dịu dàng được một chút, một khi mặc quần vào thì sẽ lại quay trở lại là Vân Gia Thụ lạnh lùng, không quan tâm tới ai.
Vân Lệ Lệ đã gặp qua chuyện này rất nhiều lần, ban đầu côn ta còn ghen tuông tức giận, không chấp nhận nỗi, nhưng sau này cô ta lại cảm thấy Vu Diệu thật đáng thương.
Bởi vì cô ta đã hiểu rõ, Vân Gia Thụ là người lạnh lùng, một người đàn ông không có trách nhiệm với vợ con, một người như thế có lẽ nào lại thực sự yêu mãi một người phụ nữ được sao?
Chẳng qua ông ta chỉ không cam lòng vì không có được thứ mình thích khi còn trẻ thôi.
Chính như cô ta khi còn trẻ cũng đã từng rất thích Vân Gia Thụ, không chấp nhận được việc bị từ chối nên mới dùng đến thủ đoạn kia.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người mình thích khi còn trẻ dần thay đổi, trở thành một người đàn ông xa lạ như thể mình không quen biết, trái tim của Vân Lệ Lệ vẫn rất đau.
Không biết từ khi nào, ngoại trừ những người phụ nữ mặc váy hoa màu lam, Vân Gia Thụ còn thích cả những người phụ nữ mặc đồ màu trắng.
Quần áo màu trắng không thể bị dính bản, mà phụ nữ trong thôn phải làm việc, rất ít khi mặc quần áo màu này vì sẽ dễ bị dính bản, chỉ có mấy người phụ nữ mới bị bán tới thôn mới mặc quần áo màu này.
Vân Lệ Lệ đã vài lần bắt gặp được Vân Gia Thụ lên giường với một người phụ nữ mặc đồ trắng, cũng nghe thấy Vân Gia Thụ gọi cô ấy là Sương Nhi. Cô ta không biết Vân Gia Thụ gọi ai mà thân mật như vậy, sau khi biết tên của người phụ nữ kia có hai chữ, chỉ cảm thấy chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi.
"Sao có thể là Bạch Sương được chứ?" Vân Lệ Lệ lo lắng cắn móng tay, cô ta biết Bạch Sương là ai, đó chính là con rắn trắng lớn của ba trăm năm trước,"Vân Gia Thụ sẽ không đến mức đi thích một bức tượng bằng đá chứ?"
Tô Vân Thieu:???
Vân Gia Thụ ôm người phụ nữ kia, lúc thì gọi là Diệu Diệu, lúc thì lại gọi là Sương Nhi sao? Thật kỳ quái.
Nhân lúc Vân Lệ Lệ không tập trung, Tô Vân Thiều hỏi: "Vì sao người trong thôn Vân các người đều chỉ có thể sinh một đứa trẻ? Nhưng cha cô -Van Lập Căn - lại có thể sinh được cùng lúc hai đứa con gái, là cô và Vu Diệu."
Là bởi vì trưởng thôn của thôn Vân có thứ gì đó đặc biệt nên đã khiến ông ta đặc biệt như vậy, hay là Vân Lệ Lệ thực chất không phải là con gái ruột của Vân Lập Căn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận