Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 380:

Chương 380:Chương 380:
Chuong 380:
Không ngờ trong thời gian chưa đến nửa ngày sau, mẹ Tô đã phải chịu vả mặt, bà đành miễn cưỡng cười cười, nói ra câu từ chối quen thuộc của ba Tô: "Loại chuyện thế này còn phải xem ý kiến cá nhân của mấy đứa nhỏ, nếu như Vân Vân và Kinh Luân có thể xem mắt, giúp chúng ta thân càng thêm thân, vậy đương nhiên rất tốt, nhưng nếu hai đứa nhỏ chẳng thấy gì, mà hai chúng ta cứ cưỡng ép tác hợp cho chúng, vậy không phải tạo thành một đôi oan gia hay sao?"
Nhắc đến chuyện hôn nhân cùng hạnh phúc cả đời của con gái, cho dù người ngồi đối diện có là chị em thân thiết của mình, thái độ của mẹ Tô vẫn hết sức cẩn trọng.
Cho dù ba Tô không rào trước, mẹ Tô cũng không dám làm mấy chuyện tùy tiện như giúp con gái tìm chồng đâu.
Đã là thời đại nào rồi? Đương nhiên là phải tự do yêu đương, nói vài câu chuyện, trải qua vài mối tình, mới có thể biết được mình muốn gì, người đàn ông thế nào mới hợp với mình chứ!
Nhưng lời nói thật lòng như vậy lọt qua lỗ tai của dì Hồng lại thành lời cự tuyệt thẳng thừng.
Nghĩ đến lần trước, hiếm có một lần bà ta chịu xuống nước, ăn nói nhỏ nhẹ mà dỗ dành người khác, vậy mà mẹ Tô dám không quan tâm tới bà ta, điều này khiến bà ta cảm thấy không vui.
"Có phải cậu không vừa lòng với Kinh Luân nhà tớ đó chứ?"
Mẹ Tô không hiểu nổi logic trong lời nói của bà ta,"Tìm chồng cho Vân Vân, tớ vừa lòng hay không thì có quan trọng đâu? Quan trọng nhất là Vân vân phải vừa lòng kìial"
"Vậy không thành vấn đề." Di Hồng cười nói, Kinh Luân nhà tớ tuổi còn trẻ nhưng đã đi theo giáo sư làm dự án, ở nước ngoài chẳng có máy đứa trẻ ưu tú như vậy đâu, Vân Vân nhất định sẽ vừa lòng."
Câu "Tớ nhất định phải kết thông gian với cậu." của dì Hồng còn chưa kịp nói ra, đã thấy mẹ Tô vuốt cằm nói trước: "Học kém sánh đôi với học bá, chỉ số thông minh của đời sau có thể nâng cao một chút, nếu được kết quả như vậy thì tốt, nhưng nhỡ Vân Vân không thích học bá thì phải làm sao?"
Dì Hồng: "..." Hình như từ xưa đến nay học dốt đều ghét học bá đều đã thành quy luật rồi? Đáng ghét, học bá không còn được nỗi tiếng như trước nữal
Nhắc tới đời sau, mẹ Tô đem mặt của Tô Vân Thiều và mặt của Trác Kinh Luân đặt cạnh nhau, tưởng tượng một chút, không khỏi kinh ngạc kêu lên, trong mắt bà toả ra toàn là trái tim nhỏ màu hồng.
"Nhà của chúng ta sẽ có một cục cưng là con lai sao? Trời ạ, vậy thì quá đáng yêu rồi!"
Trong phút chốc, nụ cười lịch sự của dì Hồng không thể duy trì được nữa.
Quen biết mẹ Tô hơn ba mươi năm, hơn ai hết, bà ta hiểu rất rõ mẹ Tô chính là người ngốc nghếch đáng yêu không am hiểu lòng người, mà bà ta cũng hiểu hơn ai hết, rằng mẹ Tô giỏi nhất là vô tình chọc trúng chỗ đau của người khác.
Bà ta và Trác Nhiên đều là người Trung thuần chủng, nếu bà ta không ngoại tình với người nước ngoài, làm sao có thể sinh ra được một đứa con lai được chứ?
Nhưng mà bà ta chưa từng ngoại tình, nhưng nét mặt của đứa con trai ruột này càng ngày càng khác bà ta và Trác Nhiên, giống người nước ngoài đến nỗi chính mẹ Tô còn buột miệng nói rằng nó là con lai.
Nếu không phải mấy năm nay, mỗi khi về Trung bà ta đều không đưa Trác Kinh Luân về cùng, sợ là trong nước đã sớm đồn am lên là bà ta ăn vụng còn không biết chùi mép rồi.
Lần này đưa Trác Kinh Luân về nước có thực sự là quyết định đúng đắn không? Cho dù là ai nhìn thấy gương mặt của thằng bé kia, đều sẽ nghị luận bà ta đội nón xanh cho Trác Nhiên sao?
Danh tiếng bà ta vất vả giữ gìn nhiều năm như vậy, thật sự sẽ phải đánh mat vì một ke hèn như Tô Vân Thiều sao?
Giờ phút này, dì Hồng có chút do dự với chính kế hoạch của mình.
"AI"
Mẹ Tô bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, khiến dì Hồng đang chìm trong suy nghĩ của mình cũng phải bừng tỉnh,Làm sao vậy?"
Mẹ Tô: "Tớ nhớ tới có một phần mềm quảng cáo là có thể bỏ hình cảnh của cha mẹ vào đó, sau đó nó sẽ bắt chước mặt của cha mẹ mà cho ra hình ảnh của đứa nhỏ."
Dì Hồng: "..." Cậu có thấy nhàm chán không vậy?
Bà ta không nói thành lời, mặc kệ mà nhìn mẹ Tô bỏ ảnh chụp của Tô Vân Thiều và Trác Kinh Luân vào trong app, ngay sau đó hình ảnh đứa nhỏ hiện ra lại khiến bà ta phải rùng mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, nhìn đến mức muốn chảy máu.
Mẹ Tô mải ngắm bức ảnh đứa nhỏ đáng yêu mà không chú ý tới vẻ mặt bất thường của dì Hồng,"Đứa nhỏ này nhìn thế nào trông cũng rất giống Kinh Luân khi còn nhỏ, đúng không?”
"Đúng, đúng vậy." Người có tài ăn nói như dì Hồng đã phát hiện ra mình suýt chút nữa không thể kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt.
Mẹ Tô nghe giọng điệu khác thường, vội ngang đầu lên thì thấy nước mắt của dì Hồng đã sắp rơi ra đến nơi rồi bà không khỏi hoảng sợ,"Cậu làm sao vậy? Tớ nói gì sai rồi sao?"
"Không có." Di Hồng lắc đầu,"Cậu có thể gửi bức ảnh kia cho tớ không?"
"Một tắm ảnh chụp mà thôi, có gì mà được hay không chứ? Chờ tớ một lát, tớ gửi cho cậu ngay." Tốc độ thao tác của mẹ Tô được day nhanh hơn, vội vàng gửi tắm ảnh đó cho dì Hồng.
"Không phải là vì cậu nhìn thấy ảnh chụp của Kinh Luân khi còn nhỏ nên mới xúc động tới mức phát khóc chứ? Sao lại nhạy cảm thế?"
Dì Hồng lưu đi bức ảnh kia, sợ bộ nhớ trên điện thoại di động không đủ bà ta còn muốn sử dụng cả bộ nhớ đám mây mới thấy yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận