Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 684:

Chương 684:Chương 684:
Chương 684:
Tô Vân Thiều liếc nhìn, là sự thật.
Diêm Vương: Í Tôi không thể tới đại hội Huyền Môn, cậu đi theo cô ấy đi. }
Đào Yêu: [ Được. ]
Diêm Vương: 【 Làm tốt thì khi về tôi sẽ cho cậu Nguyệt Lộ, làm không tốt thì... hừ. 】
Chữ "hừ" cuối cùng đã cho người ta không khỏi tưởng tượng lung tung.
Đào Yêu không dám hỏi nếu bản thân cậu ta làm không tốt sẽ có hậu quả gì, dù sao thì theo quan điểm của cậu ta, cậu ta vẫn sẵn sàng giúp đỡ Tô Vân Thiều, nhưng nếu có thêm Nguyệt Lộ thì càng tốt.
Cậu ta vốn tưởng rằng Tô Vân Thiều nhất định sẽ để ý tới những bằng chứng Diêm Vương đã uy hiếp mình, ai ngờ Tô Vân Thieu lại để ý đến thứ khác.
Tô Vân Thiều hỏi: "Cậu có tài khoản WeChat của Diêm Vương từ khi nào vậy?"
Đào Yêu: II!
Chết rồi, bị lộ rồi!
Cách tốt nhát để che đậy là làm như không có chuyện gì xảy ra, vì vậy Đào Yêu lại tỏ ra thản nhiên hỏi ngược lại: "Không phải thao tác cơ bản là thêm tài khoản WeChat sau khi quen nhau sao?”
Chuyện này chẳng có gì sai cả, chỉ là...
Tô Vân Thiều cười hỏi: "Trừ cậu ra, còn có ai có WeChat của Diêm Vương nữa không?"
Đào Yêu: "..." Đối với một người đàn ông tốt nghiệp lớp Nam Đức loại xuất sắc như Diêm Vương, lúc nào anh ta cũng có ý thức giữ khoảng cách với tất cả nam nữ, ai có thể có được Wechat của Diêm Vương được cơ chứ?
".. Vấn đề này không phải cô nên hỏi Diêm Vương à?”
"Cậu nói rất có lý.” Tô Vân Thiều khen cậu ta một câu, rồi thực sự lấy điện thoại ra hỏi Diêm Vương.
Đào Yêu: II
Tại sao cô lại không cư xử theo lẽ thường như thế? Người bình thường không phải nên bỏ qua rồi hay sao?
Tô Vân Thiều: [ Anh kết bạn Wechat với Đào Yêu từ khi nào vậy? 】
Diêm Vương: 【 Là cậu ta chủ động kết bạn với anh, chứ không phải anh. Mà anh cũng quên mắt mình đã kết bạn với cậu ta từ khi nào rồi. ] Anh không muốn nhớ bát cứ điều gì có liên quan đến tình địch cả.
Tô Vân Thiều: [ Anh còn kết bạn với những người nào nữa? 】
Diêm Vương: 【 Người thân của em, anh đều kết bạn hết rồi. 】
Chỉ vài giây sau, Diêm Vương gửi ảnh chụp màn hình danh bạ của mình, bắt đầu từ hàng chữ L. Các ghi chú từ trên xuống dưới lần lượt là: Cô vợ nhỏ, bố vợ, anh trai vợ, mẹ vợ, em gái vợ.
Tô Vân Thiều: "..."
Cô liếc nhìn ghi chú mà cô đã dùng để lưu số điện thoại của Diêm Vương ở trên điện thoại của mình: Diễm Vương thích đòi nợ.
Tô Vân Thiều nghiêm túc trả lời:
[ Em không phải là cô vợ nhỏ của anh. 】
Diêm Vương: [ Đấy là mục tiêu trong tương lai của anh. }
Diêm Vương: Í Ngày mai thi đấu, em chuẩn bị đến đâu rồi? ]
Tô Vân Thiều: 【 Cũng chẳng có gì. Ì
Diêm Vương: Í Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cứ mang ba người bọn họ theo, cũng tránh để anh phải lo lắng, được không? 】
Tô Vân Thiều: [ Được. 】
Tô Vân Thiều có bốn quỷ sai, nhưng lần này cô chỉ dẫn Nguyễn Mai đi theo, Ân Tử Chân đã nhắc nhở cô phải mang theo nhiều người, nhưng cô vẫn để lại Vân Khê và Cát Nguyệt ở nhà để bảo vệ người thân của mình.
Nguyễn Mai, người được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, đã luyện tập trong vòng tay gỗ hoè suốt kể từ khi Tô Vân Thiều mới bước chân ra khỏi nhà đến nay, cô ấy ôm tâm lý hy vọng rằng mình có thể giúp đỡ Tô Vân Thiều nhiều hơn trong cuộc thi này. Tô Van Thieu cũng không quấy ray Nguyễn Mai, tắm rửa xong thì cô chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, là Tuệ Tâm tới.
Tô Vân Thiều bảo Đào Yêu, Vân Tiêu và Vân Đình trốn đi trước, sau đó cô mới ra mở cửa,"Tuệ Tâm đạo hữu, sao giờ này rồi mà anh còn tới đây?”
Tuệ Tâm: "Làm phiền Tô đạo hữu rồi, nhưng ngày mai là vòng bán kết, nếu không nói gì thì e rằng sẽ không kịp thời gian mắt."
Tô Vân Thiều mời người vào phòng, "Sau khi ăn cơm xong, tôi nhìn thấy đạo hữu đứng ở ngoài cửa phòng của tôi, lúc đó anh tới tìm tôi là vì có chuyện gì sao?” "Đúng vậy" Tuệ Tâm gật đầu,"Tô đạo hữu, cô còn nhớ loại cổ mà Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi đã từng bị hạ hay không?"
"Còn nhớ."
"Nếu để thứ này xuất hiện trên nhân gian thì sẽ gây ra một tai họa lớn cho những người bình thường. Sau khi quay trở về, ban tăng đã tìm kiếm dọc theo con đường mà hai chị em họ có thể đã đi qua, đi theo hướng của dòng suối, phát hiện có trứng của cổ trùng trôi nổi ở đó, lần theo con suối ban tăng nhìn thấy được một ngôi làng.”
Tuệ Tâm chắp tay niệm Phật, sau đó anh ta nhắc đến một nơi gọi là thôn Cổ với vẻ mặt khó chịu. Đó là một nơi dễ vào khó ra, cả ngôi làng bị bao phủ trong một tầng sương mù màu xanh nhạt, trong làn sương mù này có chứa độc, dân làng phải dựa vào việc nuôi cổ mới có thể sống sót được.
Ở thôn Cổ, mọi người đều phải được cha mẹ hoặc người lớn tuổi cho ăn cổ trùng, nếu không đứa trẻ sẽ không thể sống sót ở nơi day khí độc ấy, nhưng không phải đứa trẻ sơ sinh nào cũng có thể thích ứng với cổ trùng, vì vậy tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh ở đó đặc biệt cao.
Đáng tiếc, khi Tuệ Tâm rời đi, nơi đầu tiên anh ta bước tới chính là nghĩa trang của thôn Cổ, những ngôi mộ nhỏ được đặt cạnh nhau, trên đỉnh mỗi ngôi mộ chỉ được đặt một hòn đá, ngay cả tên người mat cũng không khắc lên, điều này đã khiến anh ta rất ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận