Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 401:

Chương 401:Chương 401:
Chương 401:
Đào Yêu dần buông tha quá trình giải thích, trực tiếp đi đến kết quả cuối cùng: "Nói cách khác, nếu chuyện của dì Hồng bị lộ ra ngoài, dì ấy sẽ phải ngồi tù đúng không?”
Nguyễn Mai: "Đúng vậy, nhưng không có chứng cứ."
"Chờ một chút, dì Hồng khi đó mới mười bảy tuổi, là trẻ vị thành nên đó" Cát Nguyệt nhắc nhở,"Không phải trẻ vị thành niên được pháp luật bảo vệ sao?”
Nguyễn Mai: "Trẻ vị thành niên đủ mười bốn tuổi phạm tội cố ý giết người, cũng phải chịu trách nhiệm hình sự rồi." Tô Van Thiều: "Huyền môn làm việc một là một, hai là hai, có phải là trẻ vị thành niên hay không cũng đều phải chịu trách nhiệm."
Nếu tiểu quỷ giết người không cần chịu trách nhiệm, chẳng phải thế gian này sẽ phải rối loạn?
Mọi người tổng kết lại một chút tình huống, cảm thấy chuyện này về sau có khả năng đảo ngược tình thế nên trước mắt cũng không vội kết luận.
Thứ nhất, ba Chu đã mở mắt, thứ hai là Chu Hồng không nhìn thấy hiện trường thực tế khi ba Chu chết đuối trong bồn tắm.
Ba con quỷ học bá nóng lòng muốn thử: "Đàn em, có muốn đi thêm một lần nữa không? Tô Van Thiều lắc đầu: "Không cần."
Hai giấc mộng kia của dì Hồng, đã cho thấy phần lớn sự thật mà góc nhìn của dì ấy có thể nhìn thấy, cũng không biết cụ thể ba Chu chết như thế nào, mơ thấy bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Huống hồ, mơ thấy ba Chu chết đuối trong bồn tắm, có thể nói là ban ngày do Tô Vân Thiều nhắc tới một người chơi kịch bản giết người đã chết trong bồn tắm, vì vậy mà dì Hồng đã cảm thấy chột dạ, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó thì cũng hợp lý.
Mơ thấy một lần còn dễ nói, một buổi tối nhiều lần mơ cùng một giấc mộng, sao có thể không hoài nghỉ là có vấn đề? Tô Van Thiều gửi tên và ngày sinh của ba Chu cho Diêm Vương, nhờ anh điều tra cụ thể về nguyên nhân cái chết.
Diêm Vương theo thường lệ trả lời nhanh chóng: [ Chết đuối ngoài ý muốn. ]
Tô Vân Thiều: 222
Từ cảnh trong mơ biết được tin tức, cô còn tưởng rằng ông ấy mở to mắt nhìn thấy con gái lặng lẽ rời đi, hiểu được lựa chọn của con gái, cuối cùng trong lòng cũng còn sót lại một chút tình thương của cha, lương tâm thức tỉnh và lựa chọn thuận theo tâm nguyện của con gái chứ.
Diêm Vương: [ Say rượu lâu ngày đã làm cơ thể suy kiệt, không chết bất ngờ thì cũng không sống được mấy năm. ]
Tô Vân Thiều: [ Em ở bên này đi vào giấc mộng mới biết được tin tức cho thấy trước khi chết đuối ông ta đã tỉnh dậy, là do sau khi tỉnh lại vì giãy giụa mà chết đuối ngoài ý muốn sao? ]
Diêm Vương: [ Cũng không phải, uống say rồi ngâm mình trong bồn tắm mà ngủ nên chết đuối, chết trong vô tri vô giác, lúc bị âm sai bắt tới địa phủ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. ]
Tô Vân Thiều: "..."
Vốn tưởng rằng có thể xoay chuyển tình thế, ai ngờ chân tướng sự thật đúng là trong tiềm thức dì Hồng hoài niệm người cha hòa ái dễ gần kia, không ngừng tô điểm trí nhớ, khiến cho chính mình cũng tin tưởng là ba của di ấy đã tự nguyện chết để không liên lụy đến mẹ con dì ấy.
Cũng đúng bởi vì chỉ có suy nghĩ như vậy, mới có thể giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng dì Hồng.
Diêm Vương: [ Nhân chi sơ, tính bổn thiện, là nguyện vọng tốt đẹp mà con người ký thác, cũng không phải là chân tướng sự thật. ]
Diêm Vương: [ Trên thực tế, rất nhiều người sống quá thuận lợi, căn bản không chịu nổi một chút thất bại, không gượng dậy nỗi. ]
Tô Vân Thiều: [ Chỉ là em không nghĩ tới khát vọng giết ba của dì Hồng lại mãnh liệt như vậy, đến mức có thể đem hình ảnh trong ảo trận mà em bố trí vặn vẹo, vì thế mà em cảm thấy khiếp sợ. ]
Diêm Vương: [ Sức sáng tạo của con người thật đáng sợ. ]
Một người càng không muốn bị người khác biết, càng hy vọng che dấu kín kẽ đến không chịu nổi, càng dễ dàng bị ảo trận gợi lên và phơi bày ra.
Từ khi ảo trận được sáng lập và được sử dụng đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều và Diêm Vương gặp phải người có thể khiến ảo trận của cô phạm sai làm, chẳng trách Diêm Vương lại cảm khái như thế.
Cô đoán là trước kia dì Hồng đi đến nhà tắm thì từng nhìn thấy ba Chu mở mắt tắm rửa, đem cảnh tượng đã từng xảy ra mà ghép nối lại, làm như vậy so với việc sáng tạo ra một cảnh tượng chưa từng xảy ra thì dễ dàng hơn nhiều.
Xác định không tiếp tục nhìn nữa, Tô Vân Thiều kêu Nguyễn Mai đi đến phòng của dì Hồng, lấy lại lá bùa trợ ngủ kia.
Trong nháy mắt bùa trợ ngủ bị lấy đi, dì Hồng cũng bừng tỉnh từ trong mộng, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, sờ đến hai má và khóe mắt, tất cả đều là nước mắt còn chưa khô.
Bà ta ôm đầu gối, sững sờ tựa vào đầu giường, hồi tưởng nửa đời trước của mình, nghẹn khuất và phẫn hận nói không nên lời.
Cùng là phụ nữ, sao bà ta và Oản Oản lại bởi vì chuyện đầu thai tốt xấu mà trở nên khác nhau như vậy chứ?
Lần đầu tiên đầu thai đã có chênh lệch lớn như vậy, Oản Oản là tiểu thư nhà giàu, mà bà ta chỉ là con gái của một đôi vợ chồng bán rau dưa hoa quả.
Con gái lấy chồng là lần thứ hai đầu thai, Oản Oản có thể gả cho một người chồng toàn tâm toàn ý đối với bà ấy, sinh một trai một gái, con gái ruột bị ôm nhằm mười bảy năm cũng không oán hận người nhà một phân một hào, tình cảm chị em tốt đẹp, gia đình hòa thuận.
Còn bà ta thì sao? Chồng ngoại tình, ở bên ngoài nuôi một tình nhân là vũ công, thân thể của con trai không tốt, thật vất vả mới cứu được nó về, bây giờ bà ta cũng không biết đó có phải là con trai của mình hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận