Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1292: Đào Yêu

Chương 1292: Đào YêuChương 1292: Đào Yêu
Chương 1292: Đào Yêu
Điều làm sự bất mãn của Đào Yêu với Diêm Vương đạt tới đỉnh điểm chính là chuyện về Quỷ vương Đồng Hướng Dương.
Trong lúc chiến đấu, Đồng Hướng Dương hóa thành quỷ hồn, tung đòn nhử rồi đưa tay vào trong cơ thể của Tô Vân Thiều, định bóp nát trái tim của cô.
Người và yêu quái đều giống nhau, nếu không có trái tim thì chắc chắn sẽ chết.
Trước đó, bọn họ cũng không hề hay biết về năng lực đặc biệt của Đống Hướng Dương. Bằng trực giác và sự nguy hiểm của thiên sư, Tô Vân Thiều nghiêng người qua một bên để tránh né, bàn tay ban đầu định bóp nát trái tim của Đổng Hướng Dương đã bắt được lá phổi của cô.
Một nửa lá phổi cứ thế mà tan nát.
Phổi là cơ quan hô hấp quan trọng nhất của con người, không ai có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn đến tột cùng khi nửa lá phổi của mình bị bóp nát cả.
Dưới tình huống này, Tô Vân Thiều vẫn có thể giữ chặt lấy tay của Đồng Hướng Dương, rồi dán một lá bùa định thân lên và hô to một tiếng: "Hựu Hựu!"
Mèo đen hai đuôi Hựu Hựu phóng ra một tia sét, cùng lúc đó Đào Yêu và những yêu quái khác cũng ném ra vài lá bùa đánh thẳng vào Đổng Hướng Dương đang bị cố định tại chỗ và không thể nào nhúc nhích được.
Quỷ vương Đổng Hướng Dương hồn phi phách tán, khu vực bị anh ta chiếm lấy đã được giải phóng, Tô Vân Thiều cũng kiệt sức mà ngã xuống.
Sau khi nửa lá phổi bị nghiền nát, máu và những mảnh phổi vỡ ra tất cả đều bị giữ lại trong cơ thể và bám vào các cơ quan nội tạng khác, do không được đào thải ra bên ngoài kịp thời nên đã bị nhiễm trùng.
Tuy nhiên, Quỷ Vương lại quá mạnh, số lượng lại quá nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều tên tép riu đánh mãi không hết nên Tô Vân Thiều đành phải lê lết cơ thể ốm yếu mà xông tới. Những lúc thế này, Đào Yêu đều rất hận Diêm Vương.
Chẳng phải anh là Diêm Vương sao? Chẳng phải anh là chủ nhân của địa phủ sao? Chẳng phải anh mới là người nên ném những Quỷ vương đó xuống mười tám tầng địa ngục sao? Tại sao lại để mặc cho bạn gái mình bị những Quỷ vương đó đả thương như vậy chứ?
Tại sao mãi cho đến khi vết thương của Tô Vân Thiều tốt lên rồi thì mới ló mặt tới?
Đào Yêu biết nguyên nhân: Quỷ môn, câu nối giữa địa phủ và trần gian được đặt cố định ở một vài nơi, không thể muốn làm gì thì làm được, đợi đến khi Diêm Vương nhận được tin báo từ Âm sai và quỷ hồn thì cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi.
Anh ta có thể hiểu được, nhưng không thể nào tha thứ được.
Đáng tiếc rằng chính bản thân anh ta cũng đã làm ra một chuyện không thể cứu vãn nỗi.
Những trận chiến với Quỷ vương và kẻ sắp thành Quỷ vương đã khiến cả người Tô Vân Thiều chồng chất vết thương.
Bởi vì phải thường xuyên chiến đấu và không được tu sửa, bảo dưỡng nên thanh kiếm gỗ đào sét đánh mà cô hay dùng đã xuất hiện một vết nứt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì vũ khí này sẽ nhanh chóng biến mắt.
Thiên sư bị mắt đi vũ khí thì còn chiến đấu thế nào được nữa?
Nhưng nữ hoàng tình ca Tăng Tiểu Vân lại đang liên tục dùng hàng loạt kết giới sắc dục để giết người, tình thế rất nguy hiểm.
Đào Yêu khẽ cắn môi, đi một mình vậy.
Anh ta đến đây với quyết tâm hy sinh, anh ta nghĩ mình có thể dùng ảo cảnh để dụ Tăng Tiểu Vân ra trước, sau đó lại dùng bùa sét và bùa lửa của Tô Vân Thiều để tấn công, nếu làm vậy vẫn không có hiệu quả thì anh ta vẫn còn chiêu cuối cùng: Tự bạo.
Chiêu "đồng quy vu tận" cuối cùng của anh ta vẫn chưa được sử dụng, bởi vì Tô Vân Thiều đã tới để cứu anh ta. Cô lao vào đánh nhau với Tăng Tiểu Vân, vết thương càng trở nên trầm trọng, thanh kiếm gỗ đào sét đánh lại còn bị gãy không dùng được nữa.
Tô Vân Thiều lại một lần nữa ngã xuống.
Lúc này, đám yêu quái và Quỷ sai biết rất rõ rằng, cơ thể của cô đã chịu tổn thương quá nhiều rồi, lại còn mất đi vũ khí lợi hại nên sức chiến đấu cũng giảm, nếu tiếp tục đối mặt với Quỷ vương thì chắc chắn không có phần thắng.
Nhìn Tô Vân Thiều nằm trên giường với vẻ mặt xanh xao, Đào Yêu cắn chặt môi dưới đến mức chảy cả máu, khó chịu đến mức muốn tự sát.
Anh ta nghĩ rằng mình hại Tô Vân Thiều khốn khổ đến như vậy thì có bị đám yêu quái và Quỷ sai khác trách móc là điều rất bình thường và tệ hơn là bọn họ bị hội đồng một trận cũng có luôn, nhưng bọn họ lại không he trách móc anh ta.
Trúc Thanh và Hựu Hựu đều nói: "Vân Vân rất yêu quý chúng ta như chúng ta yêu quy Vân Vân vậy, sau này anh không được hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa."
Ngay cả Diêm Vương, người có tư cách trách móc anh ta nhất cũng không hề nói cái gì cả.
Đào Yêu không thể tin được: "Ngài không mắng tôi sao? Tại tôi không bảo vệ cô ấy an toàn, hại cô ay mắt đi vũ khí, lại còn dùng hết những lá bùa tích lũy từ rất lâu. Cô ấy nằm ở đó, đến cả sức de vẽ bùa cũng không có, tự bảo vệ bản thân cũng rất khó khăn, tại sao ngài lại không mắng, không đánh tôi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận