Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 653:

Chương 653:Chương 653:
Chuong 653:
Đáng tiếc chính là cha của Đoàn Tử vẫn luôn không tìm được cơ hội đặt tên, nhưng cho dù không thành yêu quái, nó cũng là một con báo tuyết thông minh hơn rất nhiều những con báo tuyết bình thường, cứ như vậy mà trở thành con đầu đàn của đàn báo tuyết.
Nếu có biện pháp mạnh mẽ hơn, bọn họ sẽ không phải trốn chui trốn lủi mà sẽ đối đầu trực diện với bọn săn trộm.
Khu vực mà cha mẹ của Đoàn Tử sinh sống bị lắp đặt rất nhiều camera giám sát, mọi quỹ đạo hoạt động của bọn họ đều bị ghi hình lại, đồng thời những kẻ săn trộm cũng tính ra được thời gian săn mồi của báo tuyết.
Vũ khí của con người thật khủng khiếp, đặc biệt là súng.
Không chỉ có những viên đạn có thể xuyên qua cơ thể và phá hủy các cơ quan nội tạng, gân và xương, mà cả súng ngắm, súng bắn tỉa cự ly gần và cự ly xa, loại nào cũng gây ảnh hưởng lớn tới báo tuyết cả.
Để bảo vệ những con báo tuyết trong đàn, cha của Đoàn Tử đã chỉ đạo những con báo tuyết khác thoát ra khỏi vòng vây, còn mình thì chủ động xông lên với cơ thể đầy thương tích để cản đường cho chúng, sau cùng nó không chống cự được bọn săn trộm mà bị giết chết.
Mẹ của Đoàn Tử đã dẫn theo những con báo tuyết còn sống sót rời khỏi khu vực đó, nhưng mà nó cũng đang mang thai, tận mắt nhìn thấy bạn đời của mình bị giết chết, mắt đi một người bảo vệ, nó lại còn phải che chở cho những con báo tuyết hoặc bị thương hoặc bệnh tật né tránh khỏi tầm mắt của bọn săn trộm, tất cả đều khiến cả thể chất và tinh thần của nó đều kiệt quệ, sau khi cố gắng sinh ra Đoàn Tử, nó cũng không gắng gượng noi mà qua đời.
Trước khi qua đời mẹ của Đoàn Tử đã giao Đoàn Tử lại cho Kim Trường Không, nhờ cậu ta chăm sóc cho con trai mình.
Người nhà họ T6:???
"Đoàn Tử còn có những người thân khác, sao mẹ nó lại giao nó cho cậu chăm sóc?"
"Cha của Đoàn Tử là yêu quái, mà mẹ của Đoàn Tử chỉ là một con báo tuyết bình thường có chút thông minh mà thôi, sinh ra Đoàn Tử lại là yêu quái, các người cảm thấy những con báo tuyết bình thường kia có thể nuôi nổi nó sao?"
Tuy rằng Kim Trường Không không cảm thấy mình có thể chăm sóc tốt cho báo tuyết nhỏ được, nhưng ít nhất cậu ta vẫn là yêu quái, lại không bị bọn săn trộm nhắm tới để lấy lông, cho nên để nó nuôi báo tuyết nhỏ vẫn an toàn hơn để cho những con báo tuyết bình thường nuôi.
Nếu để Đoàn Tử ở lại với những con báo tuyết cùng đàn kia, e rằng giờ này không biết nó có còn sống nổi nữa không.
Sắc mặt của người nhà họ Tô đều trở nên lạnh lùng, tay cũng siết chặt lại thành nắm đắm.
So với mấy tin đồn về cha của Đoàn Tử, thân là một con yêu quái lại lựa chọn ở bên cạnh một con báo tuyết bình thường, bọn họ càng chú y và chán ghét bọn săn trộm hơn.
Nếu không có sự tồn tại của bọn săn trộm, giờ phút này Đoàn Tử hẳn là phải ở bên cha mẹ nó, chứ không phải bị Kim Trường Không bắt bay hơn một trăm cây số giữa đêm để đi tìm Tô Vân Thiều.
Bọn săn trộm đáng chết! Còn cả những người không màng tới thân phận động vật được bảo vệ cấp một quốc gia của báo tuyết nữa mà cứ nhất định phải mua da lông của chúng, bọn họ cũng đáng chết!
Tô Vân Thiều: "Tôi có thể hỏi, vì sao cậu lại lựa chọn nhà của chúng tôi không?”
Kim Trường Không giang rộng hai cánh, lay động trong xe hai lần, giống như đang luyện tập cơ bắp
"Tôi đã quan sát các người rất lâu, các người không hề căm ghét yêu quái, không biết vì nguyên nhân gì mà lại còn rất thích chúng, tôi tự nhận cả tôi và Đoàn Tử lớn lên đều khá ưa nhìn, mà đa số con người đều thích động vật lông xù, cho nên chắc là các người sẽ không từ chối chúng tôi đâu."
Đương nhiên, cậu ta vốn không ngờ mình sẽ phải vượt mây đạp gió mà bay tới đây, còn suýt bị nhốt ngoài cửa, lúc quan trọng còn phải dựa vào con báo tuyết nhỏ kia giả vờ đáng thương mới có thể bước vào xe, ngẫm lại thấy yêu sinh ( cuộc đời yêu quái ) của mình thật thê thảm.
Nhưng may mà cậu ta đã có tên, cậu ta đã có thêm rất nhiều khả năng, cho dù trước kia có đáng thương một chút cũng không sao, không khéo đó còn là vận may được tích góp nửa đời trước để bây giờ sử dụng đấy.
Nếu cha mẹ của Đoàn Tử có thể kiên trì, gắng gượng thêm một thời gian, nói không chừng họ cũng có thể được Tô Vân Thiều đặt tên cho, như vậy một nhà ba người họ cùng không cần phải cách biệt âm dương, đau khổ đến Vậy.
Đột nhiên, Tô Vân Thiều nghe được tiếng động cơ ô tô truyền đến từ phía xa.
"Có xe tới."
Đã trễ thế này, còn có người lái xe đi trong đêm tối sao?
Tô Vân Thiều vén một góc rèm ra xem, phát hiện ra đó là xe cảnh sát, cô lập tức kéo rèm xuống: "Cảnh sát tới."
Khỏi cần hỏi, nhất định là họ đuổi theo con báo tuyết nhỏ kia tới đây! Người nhà họ Tô: "...”
Cả nhà năm người nhìn sang hai con rắn lớn đang đóng giả thành vòng cổ, một con hồ ly trắng đóng giả thành mèo trắng, một chú báo tuyết đang vô tư nằm ngủ trên đùi của Tô Vân Thiều, cùng với cả một con đại bàng đang ngây thơ ngồi ngáp trước mặt, tự dưng họ thấy đầu mình to lên.
Lần này nếu như bị phát hiện, năm con thú quý hiếm... Trời al
Bạn cần đăng nhập để bình luận