Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 507:

Chương 507:Chương 507:
Chuong 507:
Mẹ Tô vội vàng an ủi: "Sâm Sâm đừng khóc, ít nhất thì con cũng có sáu bảy phần giống với Vân Vân mà, đúng không? Trong đời người", hết tám chín việc trong mười việc là không được như ý nguyện rồi, con cứ mặc kệ những điều không giống đi."
Sâm Sâm càng khổ sở hơn: "Tại sao nhân sâm* thì không được như ý nguyện chứ? Tại sao phải nhằm vào nhân sâm cơ chứ?"
(9) Đời người trong tiếng Trung là nhân sinh, có phát âm gần giống với nhân sâm. Tô Van Thiều ngủ một giac ngủ dài, sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều.
Quay đầu lại thì thấy Diêm Vương đang vừa ôm cô vừa ngủ ở bên cạnh. Bởi vì chưa bao giờ ra ngoài trời phơi nẵng nên màu da của anh ta tái nhợt, nhìn là thấy không khỏe mạnh rồi.
"Em tỉnh rồi à?" Diêm Vương mở mắt, trông không giống như người vừa mới ngủ dậy, anh trêu cô: "Nay giờ anh còn đang nghĩ tại sao có cơ hội tốt như thế mà em lại không hôn trộm anh một cái đáy?"
Diêm Vương vừa nói xong thì ngạc nhiên khi thấy Tô Vân Thiều nhíu mày, cô cúi thấp mặt xuống, trong lòng anh lập tức mừng như điên: Kế hoạch trốn việc đi tán vợ cuối cùng cũng có thu hoạch như ý rồi.
Bàn tay của Diêm Vương đặt lên hông Tô Vân Thiều vô cùng tự nhiên, kéo cô gần về phía mình. Anh hơi ngang cằm lên, giục cô trong im lặng: Mau lên nào.
Nhưng eo Tô Vân Thiều giật lại, chống trả lực kéo của anh, khiến cho người cô không bị kéo vào trong ngực anh, cô buồn cười nhìn anh, không tiến thêm bước nữa.
Diêm Vương: "... Em cố ý đúng không?” 5
"Ha ha." Tô Vân Thiều khẽ cười một tiếng, quay mặt lệch sang chỗ khác, đôi môi cô nhẹ nhàng chạm lên trán của Diêm Vương: "Cám ơn anh."
Hôn lên trán thì cũng được xem là hôn rồi.
Diêm Vương miễn cưỡng chấp nhận nụ hôn này, anh chống một tay lên giường rồi ngồi dậy: "Em ngủ được mười tiếng rồi, trong lúc em ngủ thì ba mẹ, anh trai, em gái và anh họ của em, cùng với toàn bộ đám yêu quái và quỷ sai đều đã vào thăm em đấy."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô cố gắng giãy giụa lần cuối: "Lúc đó anh có trốn đi không?"
"Vì sao bổn vương lại phải trốn cơ chứ?” Diêm Vương hỏi lại.
Tô Vân Thiều: "Em vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy, anh còn chưa phải là bạn trai của em mà, đây là nhà của em, giường của em."
Diêm Vương: "Chỉ có cơ thể này của em mới đang là trẻ vị thành niên thôi. Ở kiếp trước, những gì cần làm mình đã làm hết rồi, còn không biết đã ngủ với nhau bao nhiêu lần nữa..."
Tô Vân Thiều nhanh chóng bịt miệng Diêm Vương lại, không cho anh nói tào lao nữa. Cô dùng ánh mắt và lời nói cảnh cáo anh: "Dù có thế thì đó cũng là chuyện ở kiếp trước, chỉ cần em không nhớ ra thì tức là những chuyện đó đều chưa từng xảy ra, anh đừng có mà lâu lâu lại lấy mấy chuyện đó ra để mà nói lung tung."
Về mặt việc công và hướng đi thì cô rất tin tưởng Diêm Vương, nhưng những chuyện riêng tư và một số vấn đề khác thì cô lại không dám tin, dù sao thì đàn ông toàn là một đám lừa đảo, Diêm Vương cũng thế thôi.
"Em có biết là em..." Diêm Vương nhướng mày: "Rất giống mấy cô gái xấu xa, cặn bã, mặc quần vào là không muốn chịu trách nhiệm hay không hả?”
"Có điểm khác nhau mà." Tô Vân Thiều chỉnh lại quần áo bị xộc xệch do nằm ngủ, trả lời như không có chuyện gì xảy ra: "Dù sao thì em cũng đâu có ngủ với anh đâu.”
Diêm Vương: "..." Móal
Nói thì nói thế nhưng ít nhiều gì Diêm Vương cũng đã canh giữ Tô Vân Thiều hơn mười tiếng đồng hồ, mọi người trong gia đình cùng với đám yêu quái và quỷ sai cũng đều đã biết tới sự tồn tại của anh rồi. Tô Vân Thiều cũng không có ý định dùng Diêm Vương xong rồi ném cho nên sau đó cô đã dẫn anh xuống dưới lầu.
Trong phòng khách, sáu con yêu quái, ba con quỷ sai, năm con người đang ngồi trên ghế sô-pha xem chương trình giải trí.
Không biết là chương trình giải trí nào hay tới mức mà có thể hắp dẫn một người suốt ngày chỉ biết tới công việc như ba Tô, người hay thức thâu đêm suốt sáng để làm bài luận văn y học như Trác Kinh Luân và người cả ngày luôn đắm chìm vào trong mớ bài thi như Tô Y Y ra xem. Lúc Tô Van Thiều và Diêm Vương vừa mới đi xuống dưới lầu thì Viên Viên là người đầu tiên nhảy ra, nó chạy xuống ghế sô-pha, vội vã nhào tới ôm chặt lấy chân cô rồi điên cuồng cọ tới cọ lui.
"Vân Vân, em lo cho chị lắm đó."
Tô Vân Thiều xoa đầu và tai của Viên Viên: "Xin lỗi vì đã để cho em phải lo lắng cho chị, chị không sao hết á."
"Dạ." Viên Viên gật đầu lia lia rồi giang hai tay ra: "Vân Vân có thể ôm em một cái được không?"
Gấu trúc đòi ôm ôm, sao Tô Vân Thiều có thể từ chối được đây chứ? Vì để chứng minh rằng cô đã hoàn toàn khỏe lại sau khi ngủ một giấc no nê, ở trước mặt tất cả mọi người, các yêu quái và quỷ sai, cô ôm Viên Viên lên bằng một tay, chân bước tới ghế sô-pha vô cùng vững vàng.
Ghế sô-pha của nhà cô tuy rất lớn nhưng cũng không thể chứa hết tất cả mọi người, yêu và quỷ ở đây được.
Vân Tiêu và Vân Đình ngồi ở góc trong cùng tự động thu nhỏ người lại, nằm rạp người lên tay vịn của ghế sô-pha.
Tô Vân Thiều ngồi xuống, ôm Viên Viên đặt lên đùi mình, đưa một tay ra sờ đầu Vân Tiêu và Vân Đình: "Cảm ơn hai đứa nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận