Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 593:

Chương 593:Chương 593:
Chương 593:
"Không phải là con rắn yêu bé nhỏ như mày!"
"Bọn tao cung phụng mày, kết quả vẫn bị rắn độc cắn chết, bọn tao có ngu mới tiếp tục cung phụng mày nữa!"
"Không chừng sau khi mày hồi phục, mày sẽ ăn thịt cả thôn bọn tao đấy!"
Những người trong thôn vốn quen thuộc nay lại nhìn rắn trắng nhỏ với ánh mắt xa lạ, như thể họ rất căm hận nó, nhưng mà giữa bọn họ có thù hận gì chứ? Không hề có.
Ran trắng nhỏ không hiểu tại sao người dân trong thôn lại đối xử với nó như vậy, nó nhìn thấy tên đạo sĩ đang từng bước đi về phía mình, ông ta muốn lấy được yêu nguyên vô cùng quan trọng đối với nó.
Yêu quái không có yêu nguyên rất nhanh sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.
Trước khi nó biến trở lại nguyên hình, tên đạo sĩ này sẽ còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để lột da huỷ gân, lấy đi mọi bộ phận hữu ích trên người nó.
Rắn trắng nhỏ không muốn giao yêu nguyên của mình cho loại đạo sĩ mày rắn mắt chuột tỏ vẻ đàng hoàng này, nó càng không muốn sau khi chết vẫn còn phải bảo vệ những kẻ lấy oán trả ơn ở thôn Vân. Nó quyết định tự phá yêu nguyên, giết chết đạo sĩ.
Đạo sĩ biết rất rõ trước khi chết những yêu quái sẽ làm gì, ông ta giơ tay chỉ vào trứng rắn trong tay hai đứa nhỏ kia, uy hiếp nó: "Nếu cô không ngoan ngoãn mà phối hợp với tôi, tôi sẽ để hai đứa nhỏ kia chết trước cô, đánh chết cô không dễ gì nhưng đập nát hai quả trứng kia không phải là rất dễ dàng sao?"
Rắn trắng nhỏ:!!I
Nó biết, cho dù nó có nghe lời mà phối hợp với tên đạo sĩ kia, thì ông ta cũng sẽ không buông tha cho hai đứa con của nó, nhưng nó không còn lựa chọn nào khác, nó chỉ đành rơm rớm nước mắt mà nhìn hai quả trứng rắn, để mặc cho đạo sĩ kia lấy đi yêu nguyên của nó, lấy máu, móc mắt, cắt lưỡi, lột da, rút gân và huỷ di tuỷ rắn của nó.
Đạo sĩ lấy xong những thứ mình muốn, ông ta còn thấy tiếc rẻ vì không thể mang luôn cả cái thân rắn to lớn kia đi được,"Các người cứ chôn thi thể này ở dưới từ đường, tôi sẽ vẽ thêm cho các người máy lá bùa."
Vân Hinh tươi cười bước lên: "Đại sư, con rắn yêu này đã chết chưa?”
Đạo sĩ: "Còn chưa có chết, vẫn còn sớm.”
"Vậy là tốt rồi" Vân Hinh cười,"Tôi muốn để cho cô ta trước khi chết có thể xem được một trò hay cuối cùng." Vân Hinh vẫy vẫy tay về phía hay đứa nhỏ nọ,"Đi, đem trứng rắn đi nướng."
Lúc này rắn trắng nhỏ đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, mắt đi đôi mắt nó không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng nó vẫn còn có thể nghe thấy tiếng động.
Nó nghe được Vân Hinh sai hai đứa nhỏ đi nướng trứng rắn, nghe được tiếng chúng đốt lửa, nghe thấy tiếng khóc và tiếng la hét của hai đứa trẻ trong trứng, ngửi thấy mùi trứng rắn được nấu chín và nghe thấy tiếng vỡ vụn của vỏ trứng bị đập vào đá, nó còn nghe thấy hai đứa nhỏ kia đang nói "Trứng rắn này ăn ngon thật."
"Aaaa a ——' đầu lưỡi của rắn trắng nhỏ đã bị cắt nên nó không thể nói thành lời, chỉ có thể kêu ra những tiếng ô ô không ai hiểu được, sau đó một cơn đau đớn dữ dội ấp đến, rồi nó tắt thở.
Giây tiếp theo, hồn phách của nó từ trong cơ thể bay ra, tên đạo sĩ thấy vậy, đang muốn ra tay nhưng đã chậm một bước.
Rắn trắng nhỏ giơ ngón tay lên trời xanh, tức giận hét lên: "Tôi - Bạch Sương - tự nguyện từ bỏ kiếp sau và luân hồi, lấy thân thẻ, yêu nguyên cùng hồn phách để trả giá, tôi nguyền rủa tất cả người trong thôn Vân này: vợ chồng bắt hoà, mẹ con không thuận, con cháu chết sạch, vĩnh viễn không được sống yên lành!"
Hận thù như biển, oán khí ngập trời, thiên đạo nhận lời, thành lập lời nguyền, sau đó hồn phách cùng thân thể của rắn trắng nhỏ hóa thành những đốm sáng, biến mắt không thầy tăm hơi.
Tuy trưởng thôn và những thôn dân không nhìn thấy hồn phách của rắn trắng nhỏ, nhưng họ lại nghe thấy rõ từng lời nguyễn rủa của nó, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Đại sư, lời nguyên này liệu có thành sự thật không?”
Đạo sĩ vất vả một hồi mà chẳng được cái gì, ông ta liền kêu đen đủi rồi quay người bỏ chạy.
"Tất nhiên là có rồi, các người tự giải quyết cho tốt đi."
Trưởng thôn: "Đại sư, đại sư, sao ngài lại bỏ đi như thế?" Trưởng thôn và các thôn dân đuổi theo tên đạo sĩ một đoạn, khi họ chuẩn bị rời thôn thì bị một thế lực vô hình chặn lại, giống như có một bức tường vô hình ngăn cản tất cả người dân rời khỏi thôn Vân.
Cứ như vậy mà kéo dài tới vài trăm năm.
Nghe xong chuyện cũ của rắn trắng nhỏ, Tô Vân Thiều có mấy vấn đề muốn hỏi.
"Làm thế nào mà bà lại biết được rõ ràng tỉ mỉ như vậy?” Như thể bà ấy đã tự mình trải qua, hoặc tự mình chứng khiến, có rất nhiều chỉ tiết đã nói ra rất rõ ràng.
Bà lão đã nói ra câu nói kinh người: "Bà đã nhìn thấy." Bà lão vén ống tay áo của chiếc áo dài tay mà bà ấy đã mặc quanh năm, để lộ ra một cánh tay gây trơ xương, sau đó lấy một miếng vảy rắn màu trắng bạc từ bên hông cánh tay.
"Nơi bà ở bây giờ chính là căn nhà mà năm đó Bạch Sương và Vân Văn Hiên từng ở, còn đây là chiếc vảy rắn của Bạch Sương mà bà ngẫu nhiên tìm được, cô cứ mang nó theo tới từ đường là có thể được chuyện từ mấy trăm năm trước do oán niệm và hận thù của Bạch Sương để lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận