Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1179:

Chương 1179:Chương 1179:
Chuong 1179:
Nhân tiện, coi như đã biết tại sao Thiên đạo lại nhằm vào anh như vậy.
Nếu không phải không tìm được bán thần thứ hai, có lẽ Thiên Đạo đã rắp tâm giết chết Lâu Cảnh rồi!
Diêm Vương nói tiếp nửa câu còn lại: "Thân phận bán thần của anh có liên quan mật thiết với địa phủ, địa phủ không còn thì anh cũng sẽ biến mắt."
Tô Vân Thiều nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô thực sự đã tìm được một người bạn trai vô cùng tuyệt vời.
"Vậy anh thuyết phục được Thiên đạo đồng ý cho mọi thứ bắt đầu lại từ đầu bằng cách nào vậy?”
Mối quan hệ giữa thế giới và Thiên đạo giống như mối quan hệ giữa Địa phủ và Diêm Vương vậy, một khi thế giới bị hủy diệt thì Thiên đạo cũng sẽ không thể tồn tại được nữa.
Tô Vân Thiều có thể hình dung được ở kiếp trước Thiên đạo đã tức đến mức nào khi Diêm Vương làm cho Địa phủ nổ banh, và Thiên đạo phải cố gắng nỗ lực như thế nào để cứu vớt tình huống nát bét này.
Một nửa sức mạnh của Thiên đạo đã bị Vân đế mang theo cùng để đi luân hồi từ hơn một ngàn năm trước, một nửa còn lại thì yếu dần theo sự suy thoái của thế giới, đến bây giờ chắc chẳng còn lại được bao nhiêu, làm gì đủ sức để quay ngược thời gian lại một lần nữa chứ?
Diêm Vương: "Không cần anh phải nói, Thiên đạo đã tự tìm đến anh, nói anh hãy đưa em vào giếng Luân Hồi, sau đó dùng sức mạnh luân hồi để đưa em về lại quá khứ. Giếng Luân Hồi bị ép dùng không đúng chức năng của nó, bút Phán Quan và ấn của Diêm Vương cũng bị hỏng nặng là vì phải đi theo để bảo vệ hồn phách của em."
Kết quả là hai người đã thành công sống lại và quay trở lại quá khứ, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, giếng Luân Hồi cũng bị nứt ra rất nhiều vét rạn, thiếu chút nữa thì đã gây ảnh hưởng tới việc luân hồi giữa địa phủ với nhân gian, bút Phán Quan cũng bị vỡ vụn, khí linh của bút thì mắt tích, may là ấn của Diêm Vương vẫn còn.
Tô Vân Thiều áp tay lên ngực rồi lầy ấn của Diêm Vương ra trả lại anh.
"Em giữ cái này cũng không tiện lắm, anh cầm về đi."
Diêm Vương cũng nhận lấy chứ không từ chối nữa.
Vợ anh hiện tại đã là một nửa Thiên đạo rồi, chẳng còn ai có thể đe dọa được tính mạng của cô nữa, mà nếu nhỡ thật sự có chuyện thì có khi Diêm Vương sẽ lại cho nỗ Địa phủ thêm một lần nữa, thế nên Thiên đạo sẽ không de cho Tô Van Thieu gặp chuyện đâu.
"Giờ em đã biết được thân phận thật của mình rồi, em định làm gì tiếp đây?"
Tô Vân Thiều cứ tưởng rằng chỉ cần giết được Cố Trường Trạch là xong việc, không ngờ bây giờ lại lòi ra thêm cái nhiệm vụ giải cứu thế giới, độ khó cao tới mức vừa nghĩ tới thôi là đã thấy nhức nhức cái đầu rồi.
"Chúng ta đi ra khỏi đây trước đã, bên ngoài còn nhiều chuyện phải xử lý lắm."
Phía bên ngoài còn có rất nhiều thí sinh và ban giám khảo, Tô Vân Thiều có thể dẫn yêu quái và quỷ sai đi ra ngoài, nhưng cô không thể mang huyết thi ngàn năm ra theo duoc,
"Cô có dự định gì về tương lai không?"
Huyết thi ngàn năm canh giữ ký ức của Vân đế hơn một ngàn năm, đã hoàn thành nhiệm vụ mà Vân de đã giao cho cô ấy, sau khi cảm giác thỏa mãn vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao trôi qua thì trong đầu cô ấy chỉ còn lại sự trống rỗng mờ mit.
Cô ấy không biết bản thân mình bây giờ là cái gì, cũng không biết sau khi rời khỏi nơi này thì mình sẽ làm được gì?
Cô ấy đã thấy quần áo, ngôn ngữ cùng với các dụng cụ đồ dùng của những người ở bên ngoài, tất cả đều khác hoàn toàn So với một ngàn năm trước, sự khác biệt lớn đến mức cô ấy không thể nào hiểu được, cũng không thể nào tiếp thu được.
Huyết thi ngàn năm không thích sự thay đổi đó, cô ấy kéo cái quan tài đá lại: Nô tì ở lại đây.
Tô Vân Thiều nhớ tới người thị nữ đã cùng lớn lên cùng với Vân de từ nhỏ, cảm thấy rất tội lỗi chỉ vì một câu nói của mình đã khiến cho cô ấy phải canh giữ ký ức hơn một ngàn năm, biến thành một thứ không thể chết được, sống cô độc suốt ngàn năm.
"Nơi này đã bị rất nhiều người phát hiện, sau khi chúng tôi đi thì sẽ có rất nhiều người xuống để xử lý cương thi, tiếp theo sẽ còn có đội khảo cổ tới để điều tra nghiên cứu triều đại chưa từng được ghi chép trong lịch sử này, cô không thể sống yên ổn ở đây được đâu."
Nơi mình đã sống hơn một ngàn năm, đột nhiên giờ có người nói mình không thể sống ở đây được nữa rồi.
Huyết thi ngàn năm đứng ở bên cạnh quan tài đá, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, vừa nhỏ bé đáng thương lại vừa yếu đuối bắt lực.
"Hay là cô đi theo tôi nhé?” Tô Vân Thiều gọi cái tên tưởng như đã bị quên lãng hơn ngàn năm: "Cát Cánh."
Huyết thi ngàn năm ngơ ra một lúc, sau đó thì gật đầu lia lịa, cô ấy vốn là thị nữ của Vân đế, chỉ cần kiếp sau của Vân de không chê cô ấy đã thành ra như bây giờ thì cô ay đương nhiên sẽ rất tình nguyện tiếp tục ở lại bên cạnh cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận