Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1098:

Chương 1098:Chương 1098:
Chương 1098:
Tô Vân Thiều: "Gần đây Cố Trường Trạch có tới không?”
Bởi vì Ái Nhi không thể nhìn thấy quỷ hồn được nên cô đã thay đổi cách hỏi: "Gần đây cô có nghe trưởng thôn tự lam bam nói chuyện một mình ở trong nhà không?"
Ái Nhi cau mày suy nghĩ một chút: "Khoảng chừng ba bốn ngày trước, trưởng thôn đã nhờ chú Lương Chí đi ra bờ biến đón một người, sau đó chú ấy trở về nói là không đón được người vậy mà trưởng thôn cũng không hề tức giận, sau đó nữa tôi chợt nghe được bà ấy nói chuyện ở trong phòng.” "Cô có nghe được bà ấy nói gì không?"
"Bên đó cách âm không tốt lắm, nhưng giống như có điều gì đó cố ky nên tôi chỉ nghe được mấy chữ, nói cái gì mà Thần Biển, sa mạc, nguy hiểm." Đương nhiên chủ yếu là bởi vì Ái Nhi cũng không quan tâm trưởng thôn lầm bằm lầu bầu cái gì nên mới không nghe cần thận.
Chỉ có mấy từ khóa đó thì căn bản không thể liên hệ với nhau được, ba người Tuệ Tâm nghe không hiểu đang nói cái gì, Tô Vân Thiều cũng không xác định được nên quyết định đợi lát nữa sẽ hỏi trưởng thôn vài lời.
Nếu như sa mạc được ám chỉ chính là sa mạc phía Tây, một trong những địa điểm nguy hiểm ở kiếp trước, vậy rất có thể không có cách nào kéo dài tới đại hội Huyền môn quốc tế, để cho bạn bè quốc tế cùng nhau hỗ trợ.
"Sau ngày hôm đó, trong nhà có thiếu đi hay thừa ra cái gì không?"
Cô vừa hỏi xong thì Ái Nhi liền sửng sốt.
Hai người sinh hoạt cần rất nhiều đồ dùng, trừ phi là đồ vật gì đó sử dụng mỗi ngày đột nhiên biến mắt, hoặc là nhiều hơn một thứ đồ kỳ lạ và dễ thấy, nếu không thì làm sao cô ấy có thể nhận ra được?
"Không để ý."
Biết được thủ đoạn hại người trong thôn là bỏ thuốc vào thức ăn, Khúc Vu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nếu thật sự có người nằm trên giường ăn kẹo cao su trong phòng ngủ của cô, có thùng rác ở ngay bên cạnh thì không ly nào họ lại ném giấy gói kẹo vào khe hở giữa ván giường và tường được.
Trừ phi là ai đó đã cố tình nhét nó vào!
Khúc Vu Hoa lên lầu một chuyến, nhặt tờ giấy gói đã bị vò thành một cục ném vào trong thùng rác ra, lật đật chạy xuống lầu, mở tờ giấy gói kẹo cao su đã nhăn nhúm ra và đưa nó cho Tô Vân Thiều.
"Tôi tìm thấy nó ở trong phòng, nhưng không nhìn ra được nó có vân đề ở chỗ nào."
Tuệ Tâm và Phương Hữu Đức thò đầu qua nhìn, phát hiện đó là một tờ giấy gói kẹo cao su bình thường, ngoại trừ hơi nhăn một chút thì không có vân đề gì khác.
Khúc Vu Hoa nói rõ mình tìm được ở vị trí nào,"Nếu thật sự không có vấn đề thì chính là do tôi quá đa nghi thôi. ˆ
Bốn người nhìn thêm vài lần, nhìn từ góc độ Huyền môn cũng không phát hiện có vấn đề gì.
Tô Vân Thiều với tâm lý muốn thử xem, liền móc ra một tắm bùa lửa, điều chỉnh uy lực nhỏ lại rồi nướng gói giấy trên ngọn lửa đó, thật sự có chữ hiện ra: [ Nơi này ăn thịt người, chạy maul ] "Ở nơi này của các người có du khách nào may mắn sống sót rời đi sao?”
Ái Nhi: "Nếu như du khách chỉ có tới không có di nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị nghi ngờ, nếu họ đến theo nhóm và có mối quan hệ tốt, số lượng tương đối đông thì bọn họ sẽ không ra tay."
Đúng như Tuệ Tâm dự liệu, Lương Chí đánh chủ ý vào trên người bọn họ chính là vì nhìn trúng ba người bọn họ không quen biết lẫn nhau.
Khúc Vu Hoa cười lạnh: "Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh."
Phương Hữu Đức: "Tờ giấy kia dùng nước chanh viết lên à? Tôi nhớ hình như có phản ứng gì đó, hơ trên lửa sẽ hiện ra chữ viết bằng nước chanh."
"Là phản ứng cacbon hóa của chất hữu cơ, nhưng không ngửi thấy mùi chanh, có thể là mực vô hình."
Tô Vân Thiều tăng thêm lửa, thiêu hủy tờ giấy gói này, để tro tàn theo gió bay đi.
Mặc kệ là ai đã lưu lại chữ trên tờ giấy này thì đó cũng là một ý tốt có thể giúp cứu người, đáng tiếc những người thực sự cần thì không phát hiện ra, không thể cứu vớt một sinh mệnh nào, mà khi bọn họ phát hiện thì đã không cần đến nữa.
"Thật đáng tiếc." Khúc Vu Hoa nhìn nhúm tro tàn không còn tìm được kia, cảm thán nói,"Nếu như người khác phát hiện ra nó chắc có lẽ còn có thể cứu được mấy tính mạng."
Tuệ Tâm niệm một tiếng A Di Đà Phật,"Loại chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ rất nhiều người sẽ không tin được."
Đa phần mọi người khi thấy một tờ giấy gói kẹo cao su như vậy, thì sẽ coi như một tờ giấy vụn mà đem ném vào thùng rác, giống như Khúc Vu Hoa lúc trước đã làm cho dù trong lòng có nhiều nghi ngờ, nhưng ai mà biết được phải hơ trên lửa chứ?
Dù cho bọn họ có làm đúng hai bước trên, tận mắt nhìn thấy chữ trên đó mà lộ ra chút khác thường, thì người của thôn Trường Thọ cũng không thể thả bọn họ bình an rời đi được, cho nên tác dụng của tờ giấy kia cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Ái Nhi nhịn không được chen vào một câu: "Trước khi bạn của tôi mất tích, nếu có người nói cho tôi biết trong thôn ăn thịt người, tôi cũng không tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận