Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 240:

Chương 240:Chương 240:
Chuong 240:
Trước ánh nhìn chằm chằm của toàn bộ người trong huyệt mộ và huyết thi ngàn năm, Tô Vân Thiều đi tới trước mặt huyết thi ngàn năm, đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Tô Vân Thiều, có thể làm quen chút được không?”
Tất cả mọi người: 222?
Tô Vân Thiều đứng trước mặt cương thi tự giới thiệu, mong được làm quen đã quái gở lắm rồi, nhưng càng kỳ dị hơn là hình như huyết thi ngàn năm nghe hiểu được, tay phải nó chà chà mấy cái vào Phật bào, cần thận thu móng tay lại, sau đó cầm lấy bàn tay của Tô Vân Thiều.
Huyết thi ngàn năm suýt chút nữa rơi nước mắt: Hu hu hu cuối cùng cũng có người nói chuyện với tôi rồi.
Tô Vân Thiều nghe rõ man một, đáp lại: "Không phải là mọi người không muốn nói chuyện với cô mà là không nghe hiểu cô đang nói gì.”
Mọi người: 222
Huyết thi ngàn năm: ?1
Sau khi phản ứng lại, huyết thi ngàn năm trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kích động cười thành tiếng rồi nói: Cô có thể nghe hiểu tôi nói gì sao?
Tô Vân Thiều gật đầu: "Có thể nghe hiểu được."
Huyết thi ngàn năm vui vẻ khoa tay múa chân, khớp xương và cơ thể của nó đều rất cứng nhắc, nó nhảy tưng tưng trông như đang lên đồng, động tác cực kỳ khoa trương, tiếng kêu "hưa hưa hưa" của nó nghe giống như "ha ha ha", ai cũng có thể nhìn ra được huyết thi ngàn năm đang vui vẻ biết bao nhiêu.
Tất cả mọi người: "..."
Đây chính là nguyên nhân bọn họ không thể trở thành người thay trời hành đạo được sao? Ngôn ngữ của cương thi thật đáng ghét!
Tô Vân Thiều để huyết thi ngàn năm vui mừng một hồi rồi nói tiếp câu chuyện lúc nãy: "Cô tên là gì?"
Huyết thi ngàn năm: Mễ Tư Thằn,"Mễ" trong gạo,"Tư" trong la bàn,"Thần" trong hừng đông. Tô Van Thiều: "Sao cô lại ở đây vậy?”
Mễ Tư Thần lắc đầu: Tôi cũng chẳng biết nữa, tôi bị bệnh chết, từ khi khôi phục ý thức vẫn luôn nằm ở đây.
Dưới huyệt mộ không có ngày tháng, cô ấy không có khái niệm về thời gian, không biết mình đã nằm ở đây bao lâu, chỉ biết là thi thoảng sẽ có một người đến làm chuyện gì đó.
Lúc còn sống, Mễ Tư Thần là một cô gái rất bình thường, từ nhỏ đã đắm chìm trong ánh sáng khoa học, không hề biết đến mấy chuyện kỳ ảo của Huyền môn.
Cô ấy cũng không biết tại sao người nọ lại tới đây, mỗi lần tới lại làm chuyện gì đó, chỉ là cô ấy không thích người nọ đến một chút nào.
Cho dù cô ấy nằm ở đây lẻ loi một mình, không có ai nói chuyện cùng, rất cô đơn lạnh lẽo thì cũng không thích người nọ, vì khi người nọ đến là sẽ khiến nơi này trở nên bẩn thỉu, hôi thối.
Lúc Mễ Tư Thần chưa thể động đậy thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đến khi có thể cử động rồi thì còn phải chờ người nọ rời đi rồi lại lẳng lặng dọn dẹp, rất là phiền phức.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Nhưng mà Mễ Tư Thần cũng mới cử động được gần đây thôi, còn phải học cách thích ứng với cơ thể mới, cơ thể này không nghe lời cô ấy cho lắm, cũng không dễ dùng, vì vậy cô ấy tập làm quen với nó cũng tốn khá nhiều công sức.
Mễ Tư Thần tức giận giậm chân: Chỉ gây thêm phiền phức cho người ta thôi! Ở đây lại không có nước, dọn dẹp vệ sinh rất bất tiện!
Tô Vân Thiều: "... ! Người đó là nam hay nữ? Sao lại làm cho nơi này bản thiu, hôi thối vậy?"
Mễ Tư Thần: Là một người nam, lần nào cũng đưa người sống vào, lấy máu, vẽ ma pháp trận trên mặt đất.
Trái tim Tô Vân Thiều thoáng loạn nhịp, ma pháp trận? Đừng nói đó còn là một người nước ngoài đấy nhé? "Ma pháp trận như thế nào? Cô có thể nói rõ hơn một chút không?"
Mễ Tư Thần chưa từng chú tâm học thuộc, nhưng mà lúc tập bước đi có đi ngang qua, lúc dọn dẹp cũng nhìn thấy nên ít nhiều gì cũng ghi nhớ được một chút.
Mễ Tư Thần chỉ dẫn cho Tô Vân Thiều vẽ ma pháp trận theo lời của mình.
Cô ấy thật sự không hiểu mấy thứ này, có một số ký ức rất mơ hồ, hình như cái này cũng đúng mà hình như cái kia cũng đúng, thành ra nghĩ một hồi lâu mà vẫn chưa quyết định được.
Tô Vân Thiều và Hằng Thuật chỉ đành căn cứ vào những phần trước mắt đã chắc chắn để vẽ ra vài trận đồ tương tự cho Mễ Tư Thần chọn cái nào trông giống nhất.
Đây chỉ là vẽ trận đồ trên giấy, cũng không cần dùng nguyên khí bày binh bố trận nên có thể vẽ khá là nhanh, Tô Vân Thiều và Hằng Thuật phân công hợp tác, rất nhanh đã vẽ ra được bảy, tám cái trận đà.
Mễ Tư Thần ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng nhận ra được một cái trong đó.
Giây phút ngón tay đỏ tươi chỉ vào bản vẽ kia, biểu cảm của Tô Vân Thiều nháy mắt lạnh như băng, sắc mặt Hằng Thuật cũng tái xanh, những người khác hiểu trận pháp cũng âm thầm chửi thề.
Tiêu Thành không hiểu cái này nên lặng lẽ nhìn sang Cao Nhiên, Cao Nhiên bắt đầu giải thích cho cậu bé và những người không hiểu trận pháp: "Đây là huyết tế, lại còn là dùng máu người sống để tế."
Huyết tế phân thành hai loại lớn là tế sống và tế chét.
Phân cấp nhỏ hơn của hai loại huyết tế này là tế người và tế gia SÚC.
Tế máu người sống, ý trên mặt chữ, cần trói người sống lên đàn tế, cắt da thịt tạo ra vết thương nhuộm máu cho đàn tế, hiến dâng sinh mệnh và linh hồn của người đó cho đến giây phút cuối cùng trước khi chết đi, là một loại phương thức huyết tế tàn nhẫn nhất. Tô Van Thieu giải thích với Mễ Tư Thân: "Đây cũng không phải là ma pháp trận gì, đây là trận pháp dùng để cúng tế, dùng sinh mệnh và linh hồn của những người sống làm nguồn dinh dưỡng để nuôi luyện cô, biến cô thành một công cụ giết chóc."
Mễ Tư Thần "load" xong thông tin lập tức ôm ngực làm một động tác nôn mửa: Qe, buồn nôn chết mắt!
Mặc dù là huyết thi ngàn năm khiến người sợ hãi trong truyền thuyết, trước đó còn đánh nhau am ì xèo một trận, nhưng giờ đây mọi người vẫn dành cho Mễ Tư Thần một ánh mắt thông cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận