Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1019:

Chương 1019:Chương 1019:
Chương 1019:
Đó là một mảnh gỗ đen nhánh, trông có chút giống như là mảnh gỗ hoè bị sét đánh, bản thân gỗ hoè sau khi bị sét đánh sẽ có tác dụng nuôi dưỡng hồn phách, khiến cho quỷ hồn cảm thấy thoải mái, mà khi tiếp xúc với mảnh gỗ này Thiện Nhi lại có cảm giác càng thoải mái hơn.
Ừm, kiến thức của cô ấy còn chưa đủ sâu rộng, sau khi trở về nhất định phải học hỏi Bách Hiểu Thử nhiều hơn để lấy kinh nghiệm, nếu không gặp phải chuyện gì cũng phải hỏi đại nhân và Bách Hiểu Thử thì không ổn đâu!
Tiểu Tiểu thường xuyên chạy tới trước cửa nhà của trưởng thôn để quan sát, phần lớn thời điểm đều nhìn thấy người thiếu niên ngồi xe lăn đang phơi nắng ở trước sân, lông mi người thiếu niên lộ ra rất rõ ràng, dày và dài, trông còn đẹp hơn cả con búp bê mà cha mua cho cô ta nhiều.
Cô ta mạnh dạn chạy đến bắt chuyện với người thiếu niên kia: "Tôi tên Cố Tiểu Tiểu, cậu tên gì?"
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn cô ta: "Không sợ tôi sao?”
"Có một chút." Tiểu Tiểu ăn ngay nói thật, giơ ngón út ra làm động tác minh chứng mình chỉ sợ một chút xíu, rồi quay ra nhìn mặt người thiếu niên, mỉm cười với người nọ, trong mắt hiện ra những ngôi sao nhỏ lấp lánh,"Nhưng mà trông cậu thật đẹp."
Thiếu niên bật cười: "Không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã là nhan cầu ( ham mê sắc đẹp đến nỗi bắt chấp )."
"Nhan cẩu là cái gì2" Tiểu Tiểu chưa bao giờ nghe thấy từ này.
Thiếu niên: "Nhan cầu chính là người như cô, chỉ để ý đến gương mặt của người khác còn mặc kệ không cần biết đó là ai."
Tiểu Tiểu hiểu ra, cảm thấy hai chữ này rất phù hợp với mình, xấu hỗ mà che mặt lại.
Người thiếu niên cười hỏi cô ta: "Bao nhiêu tuổi rồi? Sinh vào lúc nào?”
Tiểu Tiểu không có một chút lòng phòng bị, hỏi sao đáp đó, người thiếu niên kia tính nhằm một chút, vô cùng kinh ngạc nói: "Cô là cô gái thuần âm."
"Cô gái thuần âm là gì?" Lại là một từ ngữ mà Tiểu Tiểu nghe không hiểu.
Nhưng lần này người thiếu niên không có trả lời cô ta nữa, chỉ nói: "Chờ sau khi cô lớn thì tới tìm tôi."
Tiểu Tiểu tự cho rằng mình và người thiếu niên kia đã thân nhau, nên khi rảnh rỗi đều chạy tới nhà trưởng thôn tìm cậu ta, nhưng phần lớn thời gian người thiếu niên kia đều bận rộn, kể cả có rảnh cũng chẳng nói được với cô ta mấy lời, nhưng Tiểu Tiểu lại cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ là trong thôn càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Từ sau khi người thiếu niên kia tới, cha cô bé này nào cũng chạy thuyền, ngày nào cũng đưa một số người từ bên ngoài lên trên đảo.
Càng kỳ lạ hơn là, có nhiều người tới như vậy, nhưng có rất ít người có thể quay về.
Tiểu Tiểu ngồi bên cửa số nhà mình, đếm những người đến và đi, cô ta cảm thấy có rất nhiều người đã ở lại trong thôn mình, nhưng bắt kể cô ta có đi tìm thế nào cũng chưa bao giờ thấy được những người tới từ bên ngoài đó.
Điều này thật kỳ lạ.
Thôn của họ cũng không ăn thịt người, tại sao những người đó đến đây rồi không thể trở về nữa? Tiểu Tiểu bám lấy tay mẹ mình: "Mẹ, những người tới thôn của chúng ta từ mấy hôm trước đã đi đâu cả rồi?"
Sắc mặt của vợ Lương Chí lập tức thay đổi, bà ta dùng sức nằm chặt lấy cánh tay của con gái, mạnh đến nỗi Tiểu Tiểu cảm thấy hơi đau.
"Mẹ, đau."
Nghe được tiếng kêu đau của con gái, vợ Lương Chí thả tay Tiểu Tiểu ra, sợ hãi nhìn khắp bốn kia, phát hiện ra chỉ có con trai ở gần đó, bà gọi cả con trai lại, rồi nghiêm túc mà dặn dò hai anh em: "Các con còn nhỏ, chưa nói tới trong thôn có xảy ra chuyện gì, cho dù là hai đứa có thực sự nhìn thấy gì cũng tuyệt đối không được hé răng nửa lời, nói ít làm nhiều, làm nhiều thì mới có thể bảo vệ được tính mạng, hiểu không?"
Tiểu Tiểu cái hiểu cái không: "Vâng."
Anh trai hình như đã biết được chuyện gì đó: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ không di nói bay đâu.”
Tuy rằng vợ Lương Chí chưa thực sự yên tâm, nhưng không yên tâm thì cũng chẳng có cách nào khác, bà ta chỉ có thể nhắc nhở hai đứa nhỏ thêm vài câu rồi tiếp tục đi làm việc.
Tiểu Tiêu vẫn rất tò mò, chờ mẹ đi khỏi thì vội nắm lấy tay anh trai, năn nỉ: "Anh, anh trai tốt của em, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Còn nhỏ tuổi sao lại hay tò mò như vậy?" Đạt Đạt sốt ruột không muốn để ý tới cô ta, cậu nhóc còn muốn đi thám hiểm núi với những người bạn nhỏ của mình, sợ bị em gái dính lấy sẽ tới muộn, nên chỉ thuận miệng nói cho qua chuyện,"Nếu anh nói ra sự thật, sẽ khiến em gặp ác mộng đấy, như vậy có còn muốn nghe không?"
Nghe anh trai nói như vậy, Tiểu Tiểu càng tò mò: "Muốn!"
Không biết Đạt Đạt nghĩ đến chuyện gì, trên khuôn mặt nhỏ non nớt để lộ ra một nụ cười ác độc.
Thiện Nhi không biết tại sao mình lại nghĩ rằng một cậu bé mười hai, mười ba tuổi lại có liên quan tới mấy chuyện ác độc, nhưng Đạt Đạt chính là một người như vậy.
Đạt Đạt cười nhếch mép, nhưng giọng điệu lại rất bình thản, có cảm giác như cậu nhóc đã thấy quá nhiều chuyện nên hoàn toàn cảm thấy bình thường: "Bởi vì bọn họ đều chết ở chỗ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận