Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 369:

Chương 369:Chương 369:
Chuong 369:
Cát Nguyệt khit khit mũi,"Nhớ chứ, tôi có chuẩn bị cả quà sinh nhật cho ba mẹ. Thời gian cụ thể thì tôi không nhớ rõ, nhưng mà lúc ba mẹ nói chuyện phiếm đã từng nhắc qua, bọn họ đều sinh ra vào buổi sáng, hẳn là có thể giúp đại nhân thu hẹp phạm vi lại. ˆ
"Đúng vậy, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi." Tô Vân Thiều cười sờ sờ đầu của Cát Nguyệt, an ủi cô gái nhỏ dù tổn thương những vẫn cố nghĩ cách giúp cô,"Được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi, các cô cứ đi xem phim đi."
Cát Nguyệt cười vui vẻ, cùng với Nguyễn Mai và Vân Khê đi dán bùa yên tĩnh rồi rúc vào một góc đi đọc tiểu thuyết và xem phim.
Đào Yêu ở lại cuối cùng, là bởi vì cậu có chuyện muốn hỏi: "Không phải cô không cho bọn họ đi gặp người nhà sao?”
Tô Vân Thiều nói: "Sống chết xa nhau, âm dương cách biệt, tôi không cho quỷ hồn qua lại với người sống là sợ ảnh hưởng tới cuộc sống của hai bên. Trước nay tôi không cắm cản họ về thăm người nhà, nhưng chỉ để họ đứng nhìn một chút, tránh để âm khí ảnh hưởng tới người thân của họ."
Đào Yêu chào cô một cách tinh nghịch rồi quay người trèo ra ngoài cửa số, đi hứng lấy ánh trăng ngoài sân để tu luyện.
Bản thể của cậu đã từ một nhánh cây nhỏ biến thành một gốc cây non, nếu tiếp tục cố gắng kiên trì ngày đêm, một ngày nào đó cậu sẽ lớn lên, sẽ trở thành một cây đào lớn!
Tô Vân Thiều đã gửi cho Diêm Vương tên và ngày sinh của ba thành viên trong gia đình của Cát Nguyệt, nhờ Diêm Vương điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Nguyệt.
Sau khi gửi tin nhắn cô vào nhà tắm đi tắm rửa, vừa lau tóc xong đi ra thì đã thấy Diêm Vương đang ngồi trên sô pha của cô.
"Hôm nay anh không bận sao?”
"Muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ, lại không trả lời tin nhắn, anh không thể tới đây thăm em sao?" Diêm Vương đứng dậy, nhận lấy chiếc khăn lông trong tay Tô Vân Thiều, đứng sau lưng giúp cô lau tóc.
Có người lau tóc hộ, Tô Vân Thiều liền ngồi xuống ghế.
Bận rộn cả một ngày, cô cũng rất mệt, Diêm Vương lau tóc với lực vừa phải, không kéo tóc của cô, vì vậy cô thoải mái đến mức chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Lo lắng nếu mình cứ ngủ như vậy sẽ bỏ lỡ chuyện chính, Tô Vân Thiều chủ động tìm một chủ đề: "Trước kia anh từng lau tóc cho em à?”
".. m." Diêm Vương trả lời chằm chậm, nghe giọng này hình như là đang không vui rồi.
Tô Vân Thiều không cảm thấy việc lau tóc còn có thể an chứa bí mật gì,"... Là do kiếp trước anh vẫn luôn lau tóc cho em, nhưng em chưa từng lau tóc cho anh sao?"
"Không phải."
"Là do kiếp trước lúc anh lau tóc cho em khiến em bị đau, cho nên em đã mắng anh?"
Diem Vương tức tới mức bật cười: "Em thử mắng anh vài câu xem." Bản thân mình có thể mắng chửi người khác hay không, em còn không biết hay sao?
Tô Vân Thiều: "..."
Cô chỉ biết vài câu dùng để mắng người ta mà thôi, tốt nhất là đừng nói ra cho đỡ mất mặt, xấu hỗ. "Vậy tại sao anh lại không vui?”
Diêm Vương dừng động tác lau tóc lại, dùng đầu ngón tay vén mái tóc che khuất mắt và mặt Tô Vân Thiều, anh ta cúi xuống, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, giữ khoảng cách giữa hai người trong khoảng bằng một bàn tay.
Khoảng cách này đã vượt qua khoảng cách an toàn, mỗi lần hít thở đều có thể ngửi thấy được hơi thở và mùi hương nông đậm trên người đối phương, cảm giác bị xâm lược rất mạnh mẽ.
Ở trong góc, Cát Nguyệt nhanh tay lẹ mắt dùng máy tính bảng quay lại cảnh này.
Nguyễn Mai dùng âm khí để hỏi: "Không phải cô đây thuyền ( ghép cặp) cho đại nhân và Tỉnh Tỉnh à?"
Cát Nguyệt lắc lắc ngón tay, vẻ mặt lộ ra biểu cảm "Cô còn non lắm", lầy thân phận của một người từng trải để truyền thụ kinh nghiệm cho hai người chị em của mình: "Theo đuổi CP thì càng nhiều càng tốt, chỉ cần tôi đẩy thuyền đủ nhiều, mấy vụ lật thuyền ( CP tan rã ) mãi mãi không đuổi kịp tôi!"
Nguyễn Mai: "..."
Vân Kê: "..."
Kinh nghiệm lâu năm, thất kính thất kính rồi.
Người không hề biết chuyện gì đang xảy ra - Diêm Vương đang đối diện với Tô Vân Thiều trong khoảng cách cực gần mà mỉm CưƯỜi.
Tô Vân Thiều theo bản năng ngửa người ra sau, dùng khoảng cách thích hợp nhất để thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nam áo đen thời cỗ đại.
Diêm Vương luôn có một thái độ lạnh lùng và kiêu hãnh từ chối mọi người cách xa mình từ hàng ngàn dặm, chỉ ở trước mặt cô, anh mới chịu bước xuống khỏi ngai vàng của thần mà trở thành một người đàn ông nhiệt tình, áo quần sang trọng, tóc dài như mực, khuôn mặt như vẽ, chỉ một nụ cười đã khiến cảnh vật xung quanh mắt sắc.
Mùi hương hoa bỉ ngạn thoang thoảng vốn có trên người anh khiến cô như nhìn thấy biển hoa bỉ ngan vô bờ kia, gió thoảng hoa lay, vây quanh người của chủ nhân chốn địa phủ.
"Lâu Cảnh."
"Anh đây." Diêm Vương nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu Tô Vân Thieu.
Kiếp trước, khi anh gặp được Tô Vân Thiều, cô đã hai mươi tư tuổi, đã trưởng thành từ lâu, không thích chụp ảnh, không cần ai bảo vệ, bởi vậy anh chưa từng nhìn thấy được dáng vẻ non nớt của Tô Vân Thiều khi còn ở tuổi vị thành niên, thấy cô bây giờ càng khiến anh không nhịn được mà thương cô hơn một chút, muốn che mưa chắn gió cho cô nhiều hơn.
Không biết quần áo của Diêm Vương được làm từ chất liệu gì, kết cấu rất mềm mại, lướt qua mặt Tô Vân Thiều giống y như bàn tay mềm mại của một mỹ nhân đang chạm vào mặt cô, trên ống tay áo có hương hoa bỉ ngạn giống y như hương thôi miên, khiếp cho Tô Vân Thiều lập tức chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận