Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1296: Huu Huu

Chương 1296: Huu HuuChương 1296: Huu Huu
Chương 1296: Hựu Hựu
Cô, Tuệ Tâm và những người khác dẫn theo yêu quái và Quỷ sai, kết bè kết lũ tới đây để tiêu diệt Quỷ vương. Khi phát hiện suýt nữa nó đã bị chục nghàn con quỷ cắn xé, họ cứu nó thoát khỏi nguy hiểm, mang nó về và trị thương cho nó.
Hoàn cảnh khi hai người gặp nhau ở cả hai kiếp không khác là bao, chẳng lẽ đây là duyên trời định ữ? Hựu Hựu nghĩ.
Tô Vân Thiều lại một lần nữa đặt tên cho nó: "Quá khứ đã qua rồi, không cần nhớ lại làm gì nữa, từ hôm nay trở đi, cậu tên là Hựu Hựu, Hựu trong "Ti hựu”, che chở bản thân, cũng che chở cả đồng đội, đừng quên nhé!"
Nếu chỉ xét về lượng nguyên khí, vì Tô Vân Thiều bắt đầu tu luyện muộn hơn nên kém xa Abe Shota, nhưng khi ở bên cạnh cô, Hựu Hựu lại cảm nhận được cảm giác được coi trọng mà trước nay chưa từng có.
Đối với Tô Vân Thiều, nó là đồng đội, là bạn bè, chứ không phải là một công cụ chiến đấu có thể bị thay đổi hay vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nói một cách sến sam hơn thì nó đã cảm nhận được sự tồn tại của tình yêu.
Hựu Hựu không hề quên nguồn gốc tên gọi của mình, nó muốn che chở cho chính bản thân và đồng đội của mình, lại càng muốn bao ve cho T6 Van Thieu dang đứng giữa thế giới đầy chướng ngại và loạn lạc kia.
Có lẽ là vì khát vọng "che chở" quá mãnh liệt nên thứ năng lực đặc biệt dù bị Abe Shota đẩy vào giữa ranh giới sống chết cũng không xuất hiện nay lại đột ngột thức tỉnh trong một lần chiến đấu.
Lần đó, việc Tô Vân Thiều và đồng đội đều không rơi vào nguy hiểm chẳng khác nào là đang chế giễu phương pháp đào tạo yêu quái cực đoan của Abe Shota quá vô dụng.
Sau khi đánh thức năng lực sam sét với sức tân công vô cùng mạnh mẽ, Hựu Hựu ngày càng tự tin vào ý nghĩa cái tên của nó, lần nào nó cũng xung phong xông lên trước nhất, chiến đấu hăng say quên lối về.
Đương nhiên, số lần bị thương càng nhiều thì số lần nó bị Tô Vân Thieu phạt, mắng cũng nhiều theo.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Nó nghĩ rằng vết thương là huân chương chiến đấu, nếu bị thương thì chỉ cần liếm một cái là xong, thế nên chưa bao giờ nó kêu đau và đòi Tô Vân Thiều băng bó cho mỗi lần bị thương như Đào Yêu cả, và cũng không thể nào hiểu nổi tại sao Đào Yêu lại gào rống lên khi bị tia sét của nó vô tình chạm phải lúc đang luyện tập.
Hựu Hựu nói với Đào Yêu bằng giọng ghét bỏ: "Cậu có phải nam yêu quái không đấy? Xấu mặt yêu quái quá đi mắt!" Đào Yêu đạp một phát vào chân nó: "Cậu thì biết cái quái gì? Lúc bị lôi kiếp hóa hình đánh, cậu có trận pháp và bùa chú của Tô Vân Thiều gánh hộ một phần, còn anh cậu đây lại chẳng có gì cả, chỉ biết dốc hết sức ra chống lại sét trời, thậm chí còn suýt mắt cả mạng luôn đó, có biết không? Đừng chỉ biết nói mà không suy nghĩ cho người khác như vậy!"
Nhưng một Đào Yêu sợ đau, sợ sắm như vậy lại một mình xông vào kết giới sắc dục. Dưới sự tấn công của sét trời, Đào Yêu hóa thành một thanh kiếm gỗ đào sét đánh, để rồi hồn phi phách tán, dù lên trời hay xuống biển cũng không thể tìm thấy chút hồn phách nào còn sót lại. Từ đó, trong nhà không còn Đào Yêu thích khoe khoang, thích hóng hớt, còn hay ca cẩm, nói xấu Diêm Vương nữa, điều này khiến Hựu Hựu cảm thấy không quen, nhưng chuyện đó cũng không kéo dài quá lâu.
Vì sau đó, đồng đội xung quanh nó lần lượt qua đời, Tô Vân Thiều cũng trầm lặng hơn trước, cuối cùng, bên cạnh cô chỉ còn lại một mình nó, à, và còn cả thanh kiếm và lá bùa do Đào Yêu và Trúc Thanh hóa thành nữa.
Trong trận chiến cuối cùng, Tô Vân Thiều muốn thả nó đi.
Nhưng Hựu Hựu đã mất đi những đồng đội mà nó muốn bảo vệ, nếu giờ lại mất đi cả Tô Vân Thiều - người nó muốn che chở thì cuộc đời yêu quái của nó sẽ không còn giá trị gì nữa.
"Tôi nói rồi, tôi sinh ra là miêu yêu của cô, chết là quỷ miêu của cô, cô đừng hòng vứt bỏ tôi."
Nó thà dũng cảm hy sinh trên chiến trường còn hơn là ôm kỷ niệm ngồi trong một góc, liếm láp miệng vết thương rồi chết già trong sự cô độc.
Khi cơ thể nó không thể vắt ra một chút nguyên khí, một chút sức lực hay sắm sét nào nữa thì Tô Vân Thiều cũng đã nỏ mạnh hết đà. Mà bên phía địch, Cố Phóng vẫn còn một lượng lớn quỷ hồn và đại quân cương thi để sử dụng, ngoài ra bản thân ông ta vẫn chưa hề ra tay, thậm chí còn thốt ra những câu ngạo mạn như muốn thay thế Thiên Đạo.
Thời điểm Cố Phóng đánh úp rất trùng hợp, tối qua Diêm Vương vừa trở lại địa phủ, phải vài hôm nữa mới lên được, đợi đến lúc anh nhận được tin thì đã muộn rồi, bọn họ không còn khả năng sống sót nữa.
Hựu Hựu không muốn tận mắt chứng kiến cảnh Tô Vân Thiều chết đi, đó là một cảnh tượng quá dã man đối với ng6l
Nó không quay đầu lại mà nhìn thẳng vào căn cứ của kẻ địch. Tiếng tự bạo ầm trời vang lên, yêu nguyên, cơ thể và hồn phách cũng theo đó mà tan vỡ, quá trình này xảy ra rất nhanh nên nó không he cảm thấy đau đón.
Trong những giây phút cuối cùng, nó nghĩ: "Máy năm nay, Vân Vân đã chịu quá nhiều tổn thương và đau khổ rồi, nếu lúc cuối đời có thể chết không đau đớn thì tốt quá.
Vân Vân, tôi đã bảo vệ cô đến những giây phút cuối cùng rồi đó, quả nhiên tôi rất hợp với cái tên "Hựu Hựu” này nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận