Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 221:

Chương 221:Chương 221:
Chương 221:
Các bạn nhỏ ăn đến đến mức no căng cả bụng, không thể đứng lên để vận động nỗi, thế là cả đám quyết định ngồi ghé đầu vào chiếc bàn trúc nghịch điện thoại, hưởng thụ gió đêm thổi qua.
Bọn họ lướt tiktok hoặc đọc tiểu thuyết, cũng đăng hình bữa cơm lên vòng bạn bè, nhìn bạn bè của mình thèm đến mức liên tục bình luận chê họ độc ác thì bật cười ha hả.
Trước khi ăn cơm chụp vài tắm ảnh đăng vào vòng bạn bè đã là quy trình cố định của giới trẻ ngày nay, nhưng Tô Vân Thiều và Diêm Vương thì không làm như vậy.
Lý do Diêm Vương không bắt chước bọn Tần Giản rất đơn giản, bởi vì anh là đồ tối cổ, không bắt kịp được xu thế, không thể giống những người trẻ tuổi được, còn Tô Vân Thiều không đăng bài là vì trong lòng có điều buồn bực.
Mấy bạn nhỏ cũng không hỏi nhiều, chỉ đoán thầm trong lòng: Hẳn là giống với Bách Tinh Thần, không thích phô bày đời sống riêng tư của mình với người khác.
Đêm nay, người bình thường chẳng máy khi đăng bài như Bách Tỉnh Thần cũng đăng một bài lên trang cá nhân, nhưng khác với mọi người, thay vì đăng đủ chín tắm thì cậu ấy chỉ đăng đúng bốn bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên là chụp mô hình nhà trúc do Tô Vân Thiều tặng cậu, bức thứ hai chụp toàn cảnh căn nhà trúc ở ngoài đời thật, bức thứ ba chụp một bàn ăn tối phong phú, còn bức ảnh thứ tư chụp cảnh bầu trời đêm đầy sao.
Đáng tiếc thay, di động của cậu ay không phải loại máy cơ chuyên dùng để chụp ảnh, bức ảnh chụp bầu trời đêm không được đẹp bằng cảnh thật, điều này khiến Bách Tinh Thần rất hối hận.
Máy người bọn họ chỉ đăng lên vòng bạn bè thân thiết, những người chết thèm của đều là bạn tốt, nhưng thằng nhãi Ngọc Bạch Y lại quá tham lam.
Cậu ta vừa chụp ảnh vừa quay video đăng lên Weibo, khoe khoang với người hâm mộ của mình, còn đính kèm hashtag #bạn cùng bàn hào phóng#.
Còn đăng kèm dòng trạng thái:
( Các bạn còn nhớ người #bạn cùng bàn hào phóng# vừa mở lời đã cho tôi vay hai trăm vạn không? Kỳ nghỉ hè này tới nhà trúc của cậu ấy chơi, gà và thỏ đều do nhà nuôi, rau dưa nhà trồng, ăn ngon ghê! Cả một bàn đồ ăn lớn mà không dư lại chút nào, trong bếp còn có khoai lang và bánh gạo nướng nữa, trở lại tuôi thơ rồi! ]
Người hâm mộ của cậu ta kinh ngạc không thôi.
"Sao bạn cùng bàn của cậu lại tốt đẹp đến the?"
"Tôi cũng muốn có một người bạn cùng bàn tốt như vậy!" "Bạn cùng bàn của cậu có thiếu trang sức đeo chân không? Cậu thấy tôi thế nào?"
*** trang sức đeo chân”**: trong câu này có nghĩa là ăn bám.
"Ngọc thiếu gia ăn ít thôi! Cậu có còn nhớ mình là thần tượng là idol, từng học qua chương trình quản lý cơ thể không?"
Ngọc Bạch Y không thể nhịn nỗi nữa, cậu chọn một hồi, cuối cùng chọn ra hai dòng bình luận cuối bài đăng của mình để trả lời.
【 Bạn cùng bàn của tôi không thiếu trang sức đeo chân, cậu hết hy vọng đi] Cau so sánh được với hồ ly không, hay so được với gấu trúc hả?
[ Tôi cũng muốn ăn ít một chút, nhưng ăn ngon quá, không nhịn được, cùng lắm thì lúc về tôi sẽ vận động nhiều hơn một chút là được. ]
Khi ăn cơm cùng với nhiều người, bạn sẽ cảm thấy ngon miệng hơn, rõ ràng là dặn bản thân chỉ được ăn thêm hai miếng thôi, nhưng quay đi quay lại đã ăn hết cả chén cơm lúc nào chẳng hay nữa.
Ngọc Bạch Y vuốt bụng, không hề cảm thấy áy náy.
Cho đến khi bị quản lý gọi điện cảnh cáo, cậu ấy mới đứng dậy đi bộ quanh nhà để tiêu cơm.
Bữa tối Tô Vân Thiều ăn không nhiều, bây giờ đang đứng băm nhân thịt dưới bầu trời sao, Diêm Vương giống như một cô vợ nhỏ, đứng bên cạnh quạt mát cho cô.
Ngọc Bạch Y đi toi,"Van Thiều làm sủi cảo à?”
Tô Vân Thiều: "Không, làm đậu hũ viên."
Vừa dứt lời, người trong sân đều rên lên.
Tần Giản: "Vân Thiều à, tớ không ăn nổi nữa rồi."
Lôi Sơ Mạn: "Tớ muốn nếm thử một miếng."
Triệu Tình Họa: "Thế tớ uống chút canh nhé."
Hứa Đôn: "... Bây giờ tớ ra ngoài chạy bộ còn kịp không?”
Những lời nói của Hứa Đôn đã truyền cảm hứng cho mọi người, cả đám vội vàng ném di động sang một bên, bắt chước Ngọc Bạch Y đi dạo quanh sân.
Không bao lâu sau, cảm thấy đi bộ không đủ để đẩy nhanh tốc độ tiêu hoá thức ăn, họ bắt đầu chuyển sang chạy bộ trong sân, nhảy cao, đứng tấn... Trông chẳng khác nào đoàn xiếc thú.
Đào Yêu vẫn luôn biến thành cành đào, nằm nghỉ trên cây đào lớn, cậu biến lại thành hình người, đi tới bên bàn trúc, Đậu hũ viên không phải được làm từ đậu hủ à? Sao cô còn băm nhân thịt làm gì?"
Nhu Mễ và Viên Viên đã muốn hỏi từ lâu, nhưng thấy những người khác không hỏi gì, hai đứa nó sợ nếu mình đột nhiên hỏi sẽ rất mắt lịch sự cho nên đành nhịn không hỏi, nhưng đã có Đào Yêu mở lời, chúng nó cũng vội đi tới để nghe đáp án.
"Đậu hũ viên có nhiều loại nhân khác nhau, có cái nhân thịt, có cái nhân cà rốt, có cái nhân thịt và nắm hương, cậu thích loại nào?" Câu cuối cùng Tô Vân Thiều chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng không ngờ chỉ một câu ay lại dẫn tới một trận ma khóc quỷ gào.
Đào Yêu: “Tôi chưa được ăn, tôi muốn ăn hết các loại nhân!"
Nhu Mễ: "Van Vân, sao cô chỉ hỏi cậu ấy mà không hỏi tôi? Cô không thích tôi phải không?”
Viên Viên: "Vân Vân, chị là đồ trọng nam khinh nữ! Đã bảo gấu trúc là động vật cần bảo vệ cấp một của quốc gia, người gặp người yêu, chẳng phải còn có nhóm trộm muốn bắt cóc gấu con sao?!"
Tô Vân Thiều: "..." Cái mũ này cô bị chụp nhanh quá không kịp phòng ngừa.
"Vậy Nhu Mễ và Viên Viên thích ăn gì nào?" Cô vội vàng bổ sung.
Nhu Mễ: "Hiện tại mới hỏi, rõ ràng là đem tôi đặt ở sau tên Đào Yêu kia, cô không thật lòng chút nào, còn lâu tôi mới nói cho cô biết nhé, hừ!"
Viên Viên: "Vì sao em luôn bị hỏi sau Nhu Mễ, em không phải là người Vân Vân nên hỏi đầu tiên sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận