Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 306:

Chương 306:Chương 306:
Chuong 306:
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là bậc con cháu, nói xấu người lớn chính là biểu hiện của đứa nhỏ không được dạy dỗ cần thận.
Hơn nữa, không có đủ chứng cứ chứng minh dì Hồng có ác ý đối với người nhà họ Tô, mẹ Tô cũng sẽ không tin người bạn tốt may chục năm sẽ làm hại mình, rốt cuộc thì dì Hồng cũng giả vờ là người bạn thân rất tốt.
Đến cả chiếc vòng tay huyết ngọc dùng để dưỡng sinh có giá trị mấy trăm vạn mua được tại một buổi đấu giá, dì Hồng nói tặng liền tặng ngay cho cô.
Nếu không phải Tô Vân Thiều có thể nhìn ra vấn đề trên chiếc vòng tay kia, phong ấn lại rồi ném nó sang một bên, sợ là đến lúc trình báo ở trên điện Diêm Vương rồi mà mẹ cô cũng không biết là bị ai hại chết.
Tâm tư nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm, đây chắc là đang nói về dì Hồng rồi.
Tô Vân Thiều khẽ mỉm cười, thi thoảng sẽ gật đầu coi như khen ngợi, đóng vai một người nghe trung thành nhất.
Cô thật sự giỏi lắng nghe và cổ vũ, khiến mẹ Tô trong lúc không để ý đã kể ra rất nhiều chuyện.
Cả ba mẹ Tô và dì Hồng vốn là người thành phố J, thi đậu đại học tại thành phố B rồi cùng tới đây học, rồi sau đó họ vật lộn bén rễ tại thành phố này, dần dần mua nhà, mua xe.
Mẹ Tô và dì Hồng là bạn học cùng lớp năm cấp hai, lên đến cấp ba thì học hai lớp cạnh nhau, quan hệ của hai người rất tốt, còn ba Tô lớn hơn các bà một tuổi, năm ấy ông cũng là học sinh đẹp trai có tiếng ở trong trường.
"Trước kia mẹ cực kỳ để ý đến nhan sắc của người ta, thấy ba con đẹp trai, chơi bóng ro giỏi, thành tích học tập tốt, nên còn viết thư tình cho ông ấy." Kể về những việc mình đã làm khi còn trẻ, mẹ Tô vẫn còn chút sự ngại ngùng của thời con gái,"Lá thư tình kia không biết bị ai dán lên bảng thông báo của trường, bị rất nhiều người đọc được, lúc đó mẹ rất bối rối, cũng may là dì Hồng của con đã giúp mẹ xé xuống."
"Cũng chính vì như vậy, ba con đã bị người ta trêu chọc rất nhiều, nên mới để ý tới mẹ. Sau khi thị đậu cùng một trường đại học, mẹ mới dám lấy hết can đảm theo đuổi ông ấy, thành công ôm được người đẹp về rồi có con cái trọn vẹn."
Mẹ Tô tự hào gật đầu, rồi dùng ngón tay chọc chọc trán của Tô Vân Thiều, bà rất hận vì luyện sắt không thành thép, "Mẹ của con từ lâu đã rất coi trọng con heo nhà người ta ( có câu cải trắng bị heo ăn mất, ý là con gái cưng mà mình yêu quy bị người con trai mình không ưng ý cướp di ý của mẹ Tô ở đây là chỉ bà ấy rất để ý Tần Giản và Bách Tinh Thần), em gái con từ nhỏ đã bám lấy Phó Diệp mà gọi anh ơi anh à, sao con lại chẳng có chút hứng thú nào với cậu nhóc thích chơi bóng rỗ tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, hay cậu bé vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh hả?"
Tô Vân Thiều: ?
Mắt một lúc lâu, cô mới kết hợp những đặc điểm của chàng trai kia để nhớ ra Tần Giản và Bách Tỉnh Thần. ... Cái này, hơi quá rồi đó.
Mẹ Tô thở dài: "Hai đứa bé kia đều là người ở đây, về sau đính hôn, kết hôn rồi cũng đều ở chỗ này, nếu con bị bắt nạt, mẹ còn có thể dẫn ba con, anh con và em gái cùng em rễ con tới tận cửa nhà để nói chuyện. Cù Nguyên Thanh là người thành phố J, tuy rằng mấy năm nay cậu ta vẫn làm ăn buôn bán ở thành phố B, cũng không ai chắc cậu ta có quay về quê quán hay không, hai thành phố cách nhau xa như vậy, nhỡ ngày nào đó các con cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà, con cũng không thể đi suốt đêm về nhà mẹ đẻ được."
Tô Vân Thiều: "..." Bát tự còn chưa biết, có phải là nghĩ xa quá rồi không?
Nuôi con trăm năm, lo lắng chín mươi chín năm, đây chắc là dùng để miêu tả mẹ Tô rồi.
Tô Vân Thiều không am hiểu việc an ủi người khác, nhưng cô cũng không thể nói "Dì Hồng và Cù Nguyên Thanh không có ý tốt gì, con mới không thèm diễn kịch cùng anh ta", nên phải nói sang một hướng khác: "Nếu thật sự có ngày ấy, anh ta vừa đuổi con xong con sẽ đánh gãy chân của anh ta."
Mẹ Tô: "..." Cái đó thì không cần đâu.
Bà ấy bỗng nhiên phát hiện hình như mình đã coi thường đứa con gái ruột rồi, Tô Vân Thiều không phải là đứa bé nhỏ yếu, đáng thương, dễ bị bắt nạt và bất lực như trong tưởng tượng của bà.
"Vân Vân, là do sức con lớn hay là đã từng học võ với ai vậy?" Nếu không sao con có thể nói ra mấy lời hung dữ như muốn đánh gãy chân người khác như thế?
"Mỗi thứ một chút." Tô Vân Thiều mỉm cười nói,"Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, người có thể bắt nạt con chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Sáu quỷ và một yêu trốn trong góc nghe lén đồng loạt xoè hết bàn tay ra.
Có trận pháp ảo ảnh của Đào Yêu ở đây, mà mẹ Tô lại là một người bình thường không thể nhìn thấy được ma quỷ, nên bọn họ không mảy may lo lắng sẽ bị mẹ Tô phát hiện ra điều gì, cả lũ ghé vào một góc bắt đầu bàn tán.
Vân Khê: "Người có thể bắt nạt được đại nhân, chắc cũng phải ngang ngửa Diêm Vương hả?”
Nguyễn Mai: "Nếu Diêm Vương dám bắt nạt đại nhân, vậy thì cũng phải xem thời gian và hoàn cảnh nha, he he...”
Cát Nguyệt: "Không nói được câu nào hay thì im miệng lại dil Chú ý một chút, ở đây còn có một bé cưng vị thành niên đấy."
Bé cưng vị thành niên - Đào Yêu: "..." Đừng có tính cả tôi vào, cảm ơn!
Nữ quỷ: "Đến nay tôi còn không biết cực hạn của đàn em là ở đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận