Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 639:

Chương 639:Chương 639:
Chuong 639:
Đạo sĩ nói: "Có thể."
Vì thế, Vân Văn Hiên bắt đầu cân nhắc nên làm thế nào để có được những báu vật trên người Bạch Sương.
Gã không nghĩ đến việc giết Bạch Sương, mà chỉ muốn lấy một hoặc hai thứ từ trên người Bạch Sương để từ nay gã không mắc bệnh tật, kéo dài tuổi thọ.
Nhưng mà, trưởng thôn năm đó lại không nghĩ như vậy.
Trưởng thôn đã mời một tên đạo sĩ khác tới, những chuyện tiếp theo thì diễn ra như trong trí nhớ của Ngân Sương, thậm chí, bởi vì thay đổi góc độ người quan sát nên càng trở nên khó chấp nhận hơn.
Vân Văn Hiên từng hỏi dò Bạch Sương: "Có phải tuổi thọ của yêu quái rất dài không? Yêu quái bị thương liệu có chết không? Nếu con người uống nhằm phải máu của yêu quái, liệu họ có biến thành yêu quái không?”
Dưới sự dò hỏi lặp đi lặp lại của Vân Văn Hiên, trong lòng Bạch Sương bắt đầu cảm thấy không yên, vì thế cô ấy mới nhờ chim yêu gửi thư tới cho Ngân Sương.
Như thế, mọi chuyện xảy ra ba trăm năm trước và hai mươi năm trước đều đã có lời giải thích thỏa đáng
Thừa dịp Vân Gia Thụ đang tức giận, rất tiện để dò hỏi, Tô Vân Thiệu vội vàng hỏi: "Tại sao Van Lập Căn lại có thể có được hai người con gái?”
Vân Gia Thụ: "Bởi vì năm đó, người cưỡng bức Vu Quỳnh không chỉ có Vân Lập Căn, mà còn có cả Tào Kỳ, Tào Kỳ muốn để Vu Quỳnh sinh ra một đứa con gái thuần âm, cho nên Tào Kỳ đã nhập vào người Vân Lập căn, nhân lỗ hổng của lời nguyền mà cưỡng bức Vu Quỳnh.”
Tách rời thể xác khỏi hồn phách, thì ảnh hưởng của: lời nguyền sẽ giảm bớt, điều này chính Vân Gia Thụ đã được chứng thực, cho nên lời nguyên diệt sạch con cháu của Bạch Sương mới yếu đi một chút.
Tô Vân Thiều: "Nhưng Vu Diệu không phải là một cô gái thuần âm."
Vân Gia Thụ: "Không biết Vu Quỳnh làm sao mà biết được chuyện này, vì thế bà ấy đã uống thuốc thúc sinh để sinh ra Vu Diệu trước mấy ngày."
Tô Vân Thiều hoài nghi là do Ngân Sương lén báo cho bà ấy biết, nhưng thấy Vân Gia Thụ sắp tỉnh táo lại, cô đành từ bỏ việc hỏi Vân Gia Thụ làm thế nào khôi phục được hoặc là có được ký ức của Vân Văn Hiên "Người nọ muốn cô gái thuần âm để làm gì?"
Vân Gia Thụ cau mày, hiển nhiên ông ta không bằng lòng nói ra hết, Tô Vân Thiều không có lựa chọn nào khác ngoài việc áp dụng một chút thuật thôi miên. Vân Gia Thụ mở miệng, ông ta nói: "Để luyện chế Quỷ Vương."
Trả lời xong câu hỏi này, Vân Gia Thụ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Muốn lấy được thông tin có ích từ trong miệng Vân Gia Thụ khi ông ta đã tỉnh táo là chuyện rất khó, nhưng nếu dùng những tin tức đã có được từ chỗ Vân Gia Thụ nói cho Vân Lệ Lệ biết, nói không chừng cô còn có thể moi được thêm một chút thông tin.
Tô Vân Thiều đi tới phòng thẳm vấn Vân Lệ Lệ, sau khi bước vào cô chỉ nói đúng hai câu.
Câu đầu tiên là : "Vân Gia Thụ chính là Vân Văn Hiên."
Câu thứ hai là: "Con gái của bị người ta đem đi luyện thành Quỷ Vương.”
Vân Lệ Lệ:!H
Cô ta biết Tô Vân Thiều không hề có ý tốt, biết Tô Vân Thiều đang cố tình châm ngòi ly gián, nhưng bắt kể là câu đầu tiên hay câu thứ hai, cô ta đều không thể giả vờ như chưa từng nghe thấy được.
Mật báo xong, Tô Vân Thiều sắp xếp cho Vân Lệ Lệ và Vân Gia Thụ vào chung một phòng.
Phòng này không có cameras, không có gì để quay chụp hai người này. Bên trong cục cảnh sát nơi nào cũng có cảnh sát, mà trên người cảnh sát lại có chính khí có thể khiến ma quỷ bị thương, cho nên mấy người Cát Nguyệt chỉ có thể trốn trong vòng tay gỗ hoè, Tô Vân Thiều chỉ đành điều khiển người giấy nhỏ tới đó nghe lén.
Chỉ thấy Vân Lệ nhìn quanh căn phòng một lượt, sau khi phát hiện nơi này không có cameras thì mới yên tâm, cô ta dùng sắc mặt khó coi hỏi Vân Gia Thụ: "Ông rốt cuộc là ai?"
Họ mới bị tách nhau bao nhiêu lâu chứ? Vân Gia Thụ rất khó hiểu, còn hoài nghi có phải Vân Lệ Lệ đã bị người ta làm gì rồi không.
"Cô không quen tôi sao?"
Vân Lệ Lệ cười lạnh: "Người tôi quen là Vân Gia Thụ, không phải là ông?”
"Cô đang nói cái gì thế?" Vân Gia Thụ cũng không biết khi bị thôi miên trong phòng mình đã nói cái gì, ông ta chỉ nhớ mang máng mình đã nhớ lại một số chuyện không được vui lắm, nhưng tạm thời ông ta không nghĩ ra được.
"Nơi này không có người ngoài, ông vẫn còn muốn giả ngu nữa sao?" Vân Lệ Lệ hiểu lầm, cô ta nghiễn răng nghiền lợi nói,"Tôi hỏi ông, bây giờ ông rốt cuộc là Vân Gia Thụ hay là Vân Văn Hiên?”
Con ngươi của Vân Gia Thụ đột nhiên co lại, ông ta không biết làm sao mà Vân Lệ Lệ lại biết được, nhưng ông ta vẫn muốn phủ nhận, giọng nói vừa nghiêm túc vừa kiên quyết: "Cô đang nói bậy bạ gì thế?"
"Ông không cần phủ nhận nữa, vừa nãy đã có người nói cho tôi biết rồi, cho dù cô ay không nói ra thì tôi cũng đoán ra từ lâu rồi. Ngay từ lúc ông ôm người phụ nữ đó gọi cô ta là Sương Nhi, tôi đã biết rồi, ông chính là chồng của Bạch Sương — Vân Văn Hiên!”
Từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, Vân Lệ Lệ đi theo sau mông Vân Gia Thụ mà lớn lên, lại thêm làm vợ chồng sống với nhau nhiều năm, nhưng Vân Lệ Lệ vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Chính là bởi vì không hiểu rõ, bây giờ cô ta mới không biết hành vi của Vân Gia Thụ có ý nghĩa gì —— CÓ phải là ông ta không muốn để cho người ta biết được thân phận thật sự của mình hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận