Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 435:

Chương 435:Chương 435:
Chương 435:
Chắc là ông ấy đang lo nếu con trai đưa ra yêu cầu cần mình hiến tế, phải từ chối như thế nào?
"Nhà học Trác chỉ có một mình ba là trụ cột, bên dưới còn có rất nhiều người phải dựa vào ba để kiếm cơm ăn, cho nên ba không thể gặp chuyện ngoài ý muốn. Kinh Luân, Ngải Đức, là ba có lỗi với hai con. Trong hai năm tới, con muốn cái gì, ba đều cho con."
Trác Kinh Luân lắc lắc đầu: "Con không muốn gì..."
Nghĩ đến cô bé xa lạ ngày đó muốn cứu anh ta ở bờ sông khi anh ta có ý định tự tử, anh ta sửa lại lời "Vậy ba đầu tư vào dự án của chúng con nhiều một chút đi, nếu dự án này thành công sẽ giúp được rất nhiều người trên thế giới."
Trác Nhiên lập tức đồng ý: "Được."
Thứ Trác Nhiên có nhiều nhất chính là tiền, chỉ cần không bắt ông ta phải hiến tế, ông cũng không ngại lấy ra mấy ngàn vạn.
Huống chi nếu dự án y học kia thực sự thành công, người được lợi nhất vẫn là người đầu tư, chỉ là một khoản đầu tư mà thôi, không có gì là không thể cho được.
Vừa rối nói tới chủ đề nghiêm trọng là sinh mạng, hiện giờ hai cha con đã lâu này không thấy nhau cũng chẳng có gì để nói nữa, cho nên sau khi chúc nhau ngủ ngon thì họ liền treo máy. Trac Kinh Luân ngồi thẫn thờ trong vài phút, sau khi lấy lại tinh thần, anh mở luận văn y học ra tiếp tục đọc.
Cho dù chỉ còn có hai năm, anh ta cũng muốn trải qua hai năm ấy một cách tuyệt vời và có ý nghĩal
"Nếu trước khi chết có thể hoàn thành xong dự án này, vậy chẳng phải cuộc đời này của mình đã sống không uỗng công sao?" Trác Kinh Luân chạm tay vào ngực nói,"Cố lên, người anh em, cậu cố gắng chống đỡ thêm một chút, chúng ta cùng nhau hoàn thành cho xong dự án này rồi hãy ra đi."
Ngoài cửa phòng, dì Hồng cắn chặt môi mới không bật khóc ra thành tiếng, nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi bà ta không nhìn thấy rõ con đường phía trước, chỉ có thể dựa vào tường, dò từng chút để trở về.
Trở lại phòng, dì Hồng ngã nhào lên giường, trốn trong chăn khóc đến mức tim nghẹn lại: "Kinh Luân của mẹ, mẹ thực sự xin lỗi con!"
Bà ta chỉ muốn cứu con trai, để con trai đừng rời khỏi mình, vì thế đã không ngại để tay dính máu tươi, tự nhủ với lòng mình rằng do người tình nhân và con hoang kia đáng chết, giết chết một đứa con hoang còn hơn là để con trai bà ta chết đi như vậy.
Kết quả thì sao? Vốn dĩ con trai có thể thuận lợi tới địa phủ, bước vào luân hồi, nhưng giờ nó đã bị bà ta biến thành như vậy, biến thành một hồn phách không có hộ khẩu, không thể có được kiếp sau.
Đứa con ngoài giá thú kia bị bà ta hại không còn mẹ, vậy mà còn lo lắng cho kẻ thù giết mẹ là bà, lại còn nói chuyện cùng Kinh Luân nhỏ của bà ta.
Cách duy nhất có thể cứu được hai đứa nhỏ, lại bị tên lòng dạ đen tối Trác Nhiên kia phủi đi.
Còn không phải chỉ là hiến tế thôi sao? Cũng đâu có chết người!
"Trác Nhiên, ông đáng bị chém ngàn đao, hối hận lớn nhất kiếp này của tôi chính là gả cho ông!" Dì Hồng ở trong phòng vừa khóc vừa nỗi điên.
Tại một góc mà người khác không thấy, bà ta rốt cuộc cũng có thể buông bỏ cái gì mà lời nói hành động mà một phu nhân cần chú ý, có thể tuỳ ý bộc lộ ra cảm xúc của bản thân.
Trên tầng, Tô Vân Thiều đang nói chuyện cùng nhóm quỷ sai.
Cát Nguyệt: "Đại nhân, Trác Nhiên đã từ chối, dì Hồng sẽ đồng ý sao?"
Nguyễn Mai: "Di Hồng là mẹ của Kinh Luân nhỏ, không phải mẹ của Ngải Đức, hẳn là không thể đồng ý đâu?"
"Hồn phách cần tu bổ chính là Kinh Luân nhỏ, dì Hồng hay chú Trác đều có thể làm." Dừng một chút, Tô Vân Thiều nói,"Trên thực tế, nếu mà chú Trác đồng ý, ông ấy có thể cùng tu bổ với dì Hồng, có hai người cùng nhau chia sẻ, ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn rất nhiều."
Nhưng người đã ngồi trên cao lâu năm như Trác Nhiên, lòng mê luyến quyền thế đã rất nặng, nhất định không muốn mạo hiểm thực hiện một phép thuật mà trước đó chưa ai dám làm.
Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào dì Hồng thôi.
Nếu dì Hồng nguyện ý hiến tế, còn có hy vọng, nếu không, cũng chỉ có thể cứ để như vậy mà thôi.
Tô Vân Thiều đang nghĩ có thể sử dụng công đức để tu bổ lại hồn phách hay không, số công đức cô tích góp được khi phá huỷ Truyền Tống Trận tại công trường của Vương tổng vốn để sửa lại bút Phán Quan, nếu làm như vậy thật thì cô còn phải tích góp trong một thời gian dài.
Điều cô đang nghĩ là: Công đức có để sửa được cả Thần Khí như bút Phán Quan, vậy sửa hồn phách hẳn sẽ không nói chơi.
Đối mặt với đề nghị của cô, Diêm Vương mở miệng chế giễu cô một cách vô tình: “Ha, em nghĩ có thể làm như vậy được sao? Có phải em cảm thấy có được kiếm Lôi Minh, là có thể trở thành kiếm thủ đánh bại được tất cả đối thủ trên đời này, rồi có thể cưỡi kiếm và gấu trúc bay đến tận cùng thế giới đúng không?”
Lời nói của Diêm Vương không có chút kiêng ne nào, nhưng Tô Vân Thiêu lại không cảm thấy khó nghe, cô chỉ tò mò..."Sao anh lại biết Viên Viên tới đây?"
Diêm Vương ngập ngừng một lúc,"Dưới trướng bản vương có nhiều âm sai như vậy, chẳng lẽ không thể thấy được một con gấu trúc của em?”
"Anh phái âm sai giám sát em?”
"Em có gì mà anh không biết?"
Tô Vân Thiều: "..." Kiếp trước anh có làm đến nông nỗi này không?
Cô nghĩ đến kiếp trước mình cùng người đàn ông trước mắt này có quan hệ thân mật như thé, mà giờ phút này anh ta lại mặc quân áo chỉnh te nghiêm túc ngồi đối diện với cô để nói chuyện quan trọng, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận