Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 623:

Chương 623:Chương 623:
Chương 623:
"Đại sư, tôi đã gọi điện cho cha mẹ báo bình an, nếu bên này không còn chuyện gì cần tôi giúp nữa, ngày mai tôi có thể về nhà được không? Tôi muốn đoàn tụ với người thân sớm một chút.”
Tô Vân Thiều gật đầu: "Có thể, có cần cháu đưa thim về nhà không?"
"Không cần." Đinh Thục Uyễn rất đồng cảm với cô,"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đại sư nhất định còn phải làm rất nhiều việc nữa, Tây Tây và Bối Bối sẽ đi cùng với tôi. Tây Tây và Bối Bối đã cứu mẹ của tôi, cũng đã cứu cả tôi nữa, cha mẹ tôi rất muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn hai đứa nhỏ này."
Nếu Đinh Thục Uyễn muốn Tô Vân Thiều đưa bà ấy về nhà, cô sẽ lập tức đồng ý luôn, nhưng mà bà ấy lại muốn dẫn theo Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đi cùng, chuyện này thì cô không thể tự quyết định được.
"Tây Tây, Bối Bối, chị cảm thấy hai người nên bàn bạc lại với cha mẹ của hai người một chút."
Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn vất vả lắm mới tìm lại được con gái, sở dĩ lần này họ đồng ý cho Tô Vân Thiều mang hai cô con gái của mình ra ngoài bởi thực sự có chuyện cần nhờ, nhưng nếu de hai cô gái nhỏ tự ra ngoài mà không có Tô Vân Thiều bên cạnh, Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn biết được sẽ sợ tới mức rớt tim ra ngoài mắt.
Nghe thế, Đinh Thục Uyễn cũng cảm thấy chính mình do nhất thời kích động mà vội vàng đồng ý với cha mẹ, cũng chưa kịp suy xét tới chuyện Phan Tây Tây và Phan Bồi Bối còn là trẻ vị thành niên, còn bị lừa bán rất nhiều lần, néu để họ ra ngoài một mình thì sẽ khiến cho ba mẹ Phan vô cùng lo lắng.
"Tây Tây, Bối Bối, sáng ngày mai hai đứa gọi điện thoại bàn lại với cha mẹ hai đứa, có được không?"
Tuy rằng, hiện tại Phan Tây Tây và Phan Bối Bối chưa thể mở miệng gọi họ một tiếng ba, mẹ, nhưng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, thật ra trong lòng họ đã chấp nhận chuyện này, họ cũng không muốn khiến ba mẹ mình thấy khó xử và lo lắng.
"Được ạ."
Tô Vân Thiều lại hỏi: "Nếu ngày mai thím phải đi luôn, vậy lát nữa, thím có còn muốn đánh gãy cả ba chân của người kia không?"
Đỉnh Thục Uyen chờ mong mà xoa xoa hai tay, trong mắt bà ấy bùng lên một ngọn lửa nhỏ: "Có thể chứ?"
Tô Vân Thiều dựa sát vào tai Tần Sóc, thì thầm vài câu, sau khi anh ấy biết được một bên chân của Đinh Thục Uyễn bị đánh gãy rất nhiều lần, khiến nhiều chỗ bị thương nặng, Tần Sóc lập tức đồng ý, gọi người dẫn Đinh Thục Uyễn qua đó. Vài phút sau, Cao Nhiên đem tới một bức tranh chân dung - được phác hoạ dựa trên lời khai của những người dân trong thôn Vân, sắc mặt của anh ta vô cùng nghiêm trọng.
"Vân Thiều, em nhìn đi."
Tô Vân Thiều nhận lấy bức chân dung, đau khổ che mặt: "Người này không phải người mà em biết."
Nghe vậy, Cao Nhiên và Tần Sóc cùng phát ra tiếng ai oán, sự việc quả nhiên không đơn giản như vậy mài
"Từ từ!" Tô Vân Thiều nghĩ ra một van đề,"Chuyện mượn vận đã xảy ra trong mấy chục năm nay rồi, phải có ít nhất là ba tới bốn thế hệ đã làm, vậy bức chân dung tội phạm này là do ai vẽ?”
Cao Nhiên: "Tổng cộng có hai vị chuyên gia, một vị trẻ tuổi, còn một vị đã lớn tuổi rồi, họ đều phải nhất trí thì mới vẽ ra được bức chân dung này. Anh cũng đã xem qua lời khai của bọn họ, họ nói người này đã vào thôn rất nhiều lần rồi."
Tô Vân Thiều:22??
"Một người trẻ tuổi khoảng hai, ba mươi tuổi, trong vòng vài chục năm thì cũng trở thành một cụ già năm, sáu mươi tuổi, sao bức chân dung này lại giống như cùng một người vậy?”
Đây là lý do khiến Cao Nhiên cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết: "Hoặc là đối phương không hề dùng mặt thật của mình, hoặc đối phương là một yêu quái có tuổi thọ dài, cho nên gương mặt mới có thay đổi rất nhỏ, chứ con người bình thường không thể làm được như vậy."
Tô Vân Thiều muốn mắng người, chỉ xử lý một tên cặn bã trong Huyền môn mà sao lại phức tạp như thế này?
Trong thời gian ngắn thì không thể nào tìm thấy bóng dáng của tên cặn bã kia được, không thể xử lý người này, vậy đừng trách cô quay lại tìm tên lừa đảo kia trút giận.
"Nếu người nọ đã đem cách làm ra vòng tay và thẻ gỗ mượn mệnh dạy lại cho người ở thôn Vân, vì sao cứ cách vài năm người này lại tới thôn Vân một lần?" Cao Nhiên: "Vì để lấy tiền. Dẫu sao thì người ở thôn Vân đã bị bỏ lại từ thời đó, họ có thói quen sử dụng tiền giấy chứ không dùng số tiết kiệm hay thẻ ngân hàng, cho nên cứ cách năm năm người nọ lại tới đó lấy tiền một lần."
Nghe có vẻ rất hợp lý và có cơ sở, nếu Tô Vân Thiều không có được thêm thông tin từ Ngân Sương và Ngân Dực, có lễ cô cũng đã bị những điều giả dối này đánh lừa.
"Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ là hai người trong thôn tích cực tiếp xúc và tiếp nhận những thứ từ bên ngoài nhất, nếu nói tới những người khác trong thôn không dùng may thứ kia thì em còn tin, nhưng nếu nói hai người bọn họ không có thói quen sử dụng sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng thì là điều không thể. Khi em hỏi mượn Bình Sinh đồ sạc di động đã phát hiện gã có điện thoại thông minh, rất có thể gã còn sử dụng cả ví tiền điện tử."
Đúng là những người khác ở thôn Vân không thể đi ra ngoài, nhưng điều này không hề gây cản trở tới việc bọn họ lên mạng mua sắm những sản phẩm điện tử và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận