Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 298:

Chương 298:Chương 298:
Chương 298:
Tô Vân Thiều chỉ đưa cho Tô Húc Dương một chiếc vòng tay bằng dây đỏ có cả hạt gỗ đào, dùng để trừ tà.
"Miếng ngọc em cho anh có còn không?"
"Đương nhiên là còn!" Tô Húc Dương vội vàng lấy miếng bùa ngọc ra từ cổ áo thun, miếng ngọc vẫn còn lành lặn, không có vết rạn nứt gì,"Em tốn nhiều thời gian như vậy để làm ra nó, cho nên anh vẫn luôn mang nó bên người, cả lúc tắm rửa cũng không bỏ ral"
Tô Vân Thiều: "Không có gì thì thôi, nếu có thời gian thì em làm cho anh cái khác." Nếu không phải tình cờ được Hứa Lâm Lang tặng một khối gỗ đào bị sét đánh, cô thực sự không thể đưa cho anh trai thêm một chiếc vòng tay trừ tà thứ hai.
Ba Tô, mẹ Tô và Tô Y Y đều đeo một chiếc vòng tay giống nhau, duy chỉ mình Tô Húc Dương không có.
Anh thật sự lo lắng em gái yêu của mình sẽ vì lý do anh không đeo vòng tay mà ghét bỏ người anh này, nếu không anh ta đã không chan chừ mãi mới nói cho Tô Vân Thiều biết chuyện vòng tay bị mắt.
"Xin lỗi, lần này anh nhất định sẽ đeo trên tay cẩn thận!"
Lời này có nghĩa là..."Lần trước anh không đeo à?" Tô Vân Thiều hỏi.
Tô Húc Dương rất muốn tự đánh vào miệng mình một cái: Ai bảo mày nói sai chứ!
"Còn không phải vì anh cảm thấy vòng tay quá nữ tính sao? Cho nên anh đặt trong ngăn kéo ở phòng ngủ. Sau đó lại tìm không thấy đâu, anh có hỏi qua bạn cùng phòng, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nó."
Cho dù là ai đi chăng nữa, khi biết món đồ do mình vất vả làm ra bị người ta khinh thường, chẳng buồn nhìn đã vứt vào ngăn kéo thì đều sẽ tức giận, trước khi tới đây, Tô Húc Dương đã ngồi trong phòng mình làm công tác chuẩn bị tâm lý hơn nửa tiếng đồng hò, thậm chí anh còn nghĩ xong tư thế lắng nghe người ta mắng mỏ rồi.
Không ngờ, Tô Vân Thiều không hề tức giận, mà còn suy ngẫm một chút về những lời của anh.
"Là do em không chu đáo, đáng lẽ nên chuẩn bị cho anh một chiếc vòng tay có dây đeo màu đen, lần sau em sẽ thay dây cho anh."
"Không cần thay!" Tô Húc Dương vội nói "Nếu thay rồi sẽ không giống như đồ gia đình nữa.”
Có một số món đồ, sau khi bị mất đi người ta mới biết trân trọng.
Khi anh đặt chiếc vòng tay vào ngăn kéo, bất cứ lúc nào mở ra là cũng có thể nhìn thấy nó, anh còn lo chiếc vòng quá nữ tính, nếu đeo lên sẽ làm ảnh hưởng hình ảnh của một thằng đàn ông, đến lúc nó biến mất, phải dùng mọi cách để tìm kiếm mà vẫn không thấy, lúc này anh mới thấy hối hận vì đã không mang chiếc vòng theo bên cạnh mình.
Tô Vân Thiều tốt tính mà đồng ý: "Được, vậy em sẽ làm giống nhau hết."
Tô Húc Dương vừa lòng gật đầu, mục đích tối nay tới tìm Tô Vân Thiều đã đạt tới, đáng nhẽ anh nên rời đi, nhưng nghĩ một chút, trước khi đi anh nói: "Em làm cho anh thêm một cái đi."
Tô Vân Thiều: ?3?
Gỗ đào thông thường dùng để trừ tà, cũng có thể dùng để cầu nhân duyên, nhưng gỗ đào đã bị sét đánh thì không thích hợp lắm.
Cô nhìn thoáng qua gương mặt của Tô Húc Dương, không có tình duyên, càng không có dấu hiệu của hồng loan tinh động ( đây là một quẻ bói cho thấy người được bói sắp cưới, hoặc nên duyên vợ chồng với ai đó ).
"Người một nhà thì nên giống nhau." Nói xong, Tô Húc Dương bỏ chạy luôn.
Lúc này Tô Vân Thiều mới bừng tỉnh, chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều: "..."
Nhìn cổ tay trống rỗng của mình, lại nhớ đến kỳ nghỉ lễ quốc khánh ngắn ngủi mà cả nhà năm người có thể đeo năm chiếc vòng hạt gỗ đào giống hệt nhau, trên môi cô xuất hiện một nụ cười vui vẻ.
Sẽ như anh ấy hy vọng.
Một tiếng sau, Tô Vân Thiều đang mải mê làm Kiếm gỗ đào thì Nguyễn Mai và Vân Khê đã mang theo Đào Yêu trở lại.
Bởi vì có nhân tố nguy hiểm xuất hiện, Đào Yêu đã theo nhóm của Bách Tinh Thần và Phó Diệp trở về thành phố B trước.
Cũng may là cậu trở về sớm, còn tách ra đi riêng, nếu không, đụng mặt giám đốc Cố kia ngay trên sân bay, cô cũng không biết tình huống gì sẽ xảy ra.
Đào Yêu vừa về đã nhìn thấy khối gỗ đào lớn bị sét đánh kia,"Này, cô lấy được nó từ nào day?"
Tô Van Thiều: "Nhà họ Hứa đưa cho."
Nhà họ Hứa lại có thể tìm ra một món đồ quý giá như vậy sao?
Đào Yêu đảo mắt, đột nhiên cậu ta bổ nhào lên lưng Tô Vân Thiều, cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của cậu vòng lên cổ của Tô Vân Thiều, nhẹ nhàng nói: "Vân Thiều, cô giúp người ta một tí được không, người ta muốn yêu nguyên.”
Cậu cố tình kéo dài giọng nói non mềm, trên khuôn mặt nhỏ xinh còn nở nụ cười lấy lòng, điều này chứng tỏ cậu ta nhất định có mưu hèn kế bắn gì rồi.
Tô Vân Thiều sao có thể trúng kế này, cô gỡ cánh tay của Đào Yêu ra, từ chối một cách vô tình: "Chỉ khi nào muốn món đồ nào đó cậu mới bày ra trò này."
Vân Khê: ”..."
Nguyễn Mai: "..."
Lời này giống y như đúc lời thoại xuất hiện trong bộ phim tổng tài bá đạo theo đuổi tình yêu mà hai người xem tối qua.
Vị tổng tài bá đạo trong não chứa day chuyện yêu đương gặp được người con gái hết lòng với sự nghiệp, cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, từ chối nữ chính chỉ tìm tới anh ta khi cần giúp đỡ.
Về sau nữ chính cưỡng hôn nam chính, lòng và lòng vòng một lúc, cuối cùng nam chính được thoả mãn cũng đồng ý với yêu cầu của nữ chính.
Thực tế thì...
Đào Yêu chưa chịu từ bỏ ý định mà trèo lên lưng của cô: "Vân Thiều, Vân Vân, người ta muốn biến thành anh chàng đẹp trai ngời ngời mà-"
Tô Vân Thiều nhắc nhở tên nhóc nào đó một sự thật tàn khốc: "Một viên yêu nguyên trăm năm chỉ giúp cậu lớn được thêm hai tuổi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận