Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 530:

Chương 530:Chương 530:
Chuong 530:
"Yêu... yêu quái?” Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn tro mắt nhìn nhau.
Vợ chồng họ có nghĩ kiểu gì cũng không hiểu rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, càng không biết tại sao dáng vẻ của con yêu quái này lại giống hệt con gái họ tới vậy.
"Chuyện tiếp theo xin để ban tăng giải thích." Trong chuyện lần này, Tuệ Tam mới thật sự là người trong cuộc, là người nằm rõ toàn bộ sự việc một cách chỉ tiết nhất.
Từ lần chạm trán Huyết thi ngàn năm trong huyệt mộ dưới lòng đắt, anh ấy đã nhận thức sâu sắc được rằng kiến thức và tu vi của bản thân vẫn chưa đủ. Sau khi chia tay với nhóm Tô Vân Thiều, anh ấy đâm thẳng một đường vào rừng sâu núi thẳm, chỗ nào vắng vẻ thì anh ấy đi chỗ đấy, chỗ nào được mọi người đồn đại là xảy ra hiện tượng lạ thì anh ấy tới chỗ đó.
Anh ấy đã đi qua rất nhiều nơi. Lần này, lúc rời khỏi núi, anh ấy vô tình bắt gặp hai cô gái người đầy bụi đất, ý thức không được tỉnh táo cho lắm.
"Lúc tôi nhìn thấy hai cô gái này, họ đang nằm rạp trên mặt đất bắt sâu ăn.”
Tất cả mọi người: ?3?
Hệ thống cũng kinh ngạc: Có người nuốt nổi sâu luôn à? Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn đau thấu tâm can.
Đáng lẽ con gái họ phải được nuông chiều và nuôi lớn như công chúa, được ăn ngon mặc đẹp mới phải, nhưng cuối cùng chúng lại lưu lạc khắp nơi, sống cảnh màn trời chiếu đất, thậm chí còn phải ăn côn trùng để lấp bụng. Bọn buôn người thật quá ghê toml Nhất định phải băm chúng ra thành trăm ngàn mảnh!
Vì sợ ảnh hưởng tới Đại sư đang nói chuyện nên hai vợ chồng chỉ có thể nắm chặt tay nhau, dù tức đến sắp nổ cả phổi, mặt mũi đỏ bừng hết lên rồi, nhưng họ cũng ráng nhịn không mắng tiếng nào, có điều ánh mắt khi nhìn hai đứa con... À không, ba đứa con càng thêm triu mến và đau lòng.
Ba cô con gái cũng cong cong khóe môi mỉm cười đáp lại, rồi cúi đầu yên lặng nhắm nháp ly nước chanh, tựa như ly nước đó chính là thứ đồ uống ngon nhất trên đời Vậy.
Lữ Thư Nam thấy vậy lại càng thêm chua xót.
Nếu bà ấy có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, qua lại với nhà họ Tô sớm hơn, phải chăng đã có thể hỏi thăm được tung tích của con gái từ lâu, vậy thì có lẽ con của họ cũng không cần ăn côn trùng rồi không?
Tuệ Tâm nói tiếp: "Tôi chú ý tới bọn họ không chỉ vì hành động quái dị mà còn vì trên người họ có yêu khí.” Lúc ấy, Tuệ Tâm tiến lại gần hai bước, sau đó móc ra nguồn gốc tỏa ra yêu khí là một quả chanh nhỏ màu vàng từ túi áo hai cô gái ra.
"Nếu đã là yêu thì nên chuyên tâm tu luyện, tại sao lại giả làm một quả chanh bình thường mà an nắp bên cạnh con người?"
"Tôi muốn bảo vệ bọn họ." Quả chanh nhỏ chớp chớp đôi mắt tí hí như hạt đậu của mình, nói: "Nhờ hai người họ mà tôi mới có thể hóa thành hình người. Ân tình lớn như thế, đương nhiên là tôi phải bảo vệ họ thật tốt rồi!"
Tuệ Tâm cúi đầu nhìn hai cô gái đang nằm rạp trên mắt đất để đào côn trùng, sau khi đào được thì cho tọt vào miệng, mặc kệ bùn đất dính day trên đó. Hiện tại, anh ấy thật sự rất cạn lời: Như thế này gọi là "bảo vệ” của mày đó hả?
Yêu quái mà bảo vệ con người thành ra như vay thì chẳng thà không bảo vệ còn hơn.
"Không phải do tôi làm đâu." Quả chanh nhỏ lập tức sốt ruột. Bỗng một dòng nước chanh phụt ra một phát, phun thẳng vào mặt Tuệ Tâm, chua tới nỗi khiến anh ay chảy nước mắt ngay tức khắc.
Tuệ Tâm nhanh chóng lau nước chanh và nước mắt đi, nghe quả chanh nhỏ giải thích: "Có lúc hai người họ cực kỳ tỉnh táo, nhưng đôi khi lại thành ra thế này. Lúc họ tỉnh thì sẽ đưa tôi đi cùng, lúc họ không tỉnh thì tôi sẽ bảo vệ họ, nếu không làm vậy thì chúng tôi chẳng thể nào tới thủ đô được."
"Tới thủ đô làm gì?"
"Để tìm người thân." Quả chanh nhỏ đáp.
Tuệ Tâm không yên tâm với tổ hợp hai cô gái vị thành niên và một con yêu quái biến hình này, đành tạm thời từ bỏ kế hoạch của mình mà hộ tống họ tới thủ đô là thành phó B trước.
Trên đường đi, khi hai cô gái vừa tỉnh táo lại đã lập tức lau sạch mặt và thay quần áo, rồi nói lời cảm ơn với Tuệ Tâm.
Mỗi tiếng nói và hành động của hai người đều cho thấy họ đều là người bình thường, hoàn toàn không có chút ăn nhập nào với dáng vẻ dan độn nằm rạp trên đất ăn côn trùng trước kia.
Tuệ Tâm nói: "Tôi có hỏi ngày tháng năm sinh của hai người họ. Khi bọn họ bị lừa đi thì đã hơn năm tuổi, có thể nhớ rõ ngày sinh của mình rồi. Sau đó, dựa vào tính toán và loại trừ, tôi đã tính ra được sinh thần bát tự thật sự của hai người, cũng tính ra được hai người bọn họ chính là người thân quen của Vân Thiều, thế nên tôi mới liên hệ với cô ấy."
Tất cả mọi người: ???
Bọn họ đồng thanh nói: "Chuyện gì thế này?"
Ba mẹ Tô cùng nói: "Hai đứa nhỏ này có quan hệ gì với Vân Vân chứ?"
Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn cũng nói: "Không thể nào có chuyện này được!”
Như một phản xạ có điều kiện, Tô Y Y vội vàng ôm lấy Tô Vân Thiều, cảnh giác nhìn về hướng ba cô gái kia: "Các cô có cha mẹ và chị em của mình rồi, không được phép cướp chị của tôi đi!"
"Không đâu mà." Tô Vân Thiều vỗ vỗ cơ thể đang căng cứng của Tô Y Y: "Chắc là có hiểu lầm chỗ nào thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận