Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 368:

Chương 368:Chương 368:
Chương 368:
Đêm nay là đêm cuối cùng ba con quỷ bọn họ ở lại nhà họ Tô, ngày mai họ sẽ chính thức đi làm.
Tô Vân Thiêu cho mỗi con quỷ một người giấy nhỏ để họ có thể dễ dàng hoạt động, bùa Bình Anh, bùa che Kim Chung Tráo, bùa sét, bùa lửa và một số loại bùa có tính tan công nhưng bắt buộc phải dùng nguyên khí để kích hoạt, ma quỷ không dùng được, vì bậy cô lại cho họ thêm mấy tắm bùa có thể mở ra trong lúc bị động.
Thấy cô cả ngày bận rộn bên ngoài, khi trở về còn phải vất vả vì bọn họ, trong lòng ba con quỷ học bá càng cảm thấy hụt hãng, họ không khỏi cảm thấy may mắn khi mình đã lặng lẽ bỏ một phần công đức vào bút Phán Quan.
Thiếu một chút thì thiếu một chút, tích tiểu thành đại, chắc chắn một ngày nào đó mây người bọn họ sẽ có thể sửa lại được bút Phán Quanl
Đến lúc đó, Tô Vân Thiều sẽ không còn là một người đến cả một món Bảo Khí của Huyền môn cũng không có nổi, thứ cô có được chính là Thần Khi!
Sắp xếp xong ba chiếc túi giấy, lại dặn dò thêm vài câu, Tô Vân Thiều nhìn theo bóng ba người bọn họ rời đi trong đêm tối.
Trong căn phòng vắng vẻ, trước khi ba quỷ một yêu cảm thấy cô đơn, Tô Vân Thiều liền hỏi Cát Nguyệt: "Cát Nguyệt, cô có còn nhớ rõ mình đã chết như thế nào, chết ở đâu không?"
Lúc ở mộ phần Tô Vân Thiều đã hỏi qua câu hỏi tương tự, khi đó Cát Nguyệt vẫn còn là con huyết thi ngàn năm, cô ấy cũng đã trả lời rồi, nên khi bị hỏi thêm lần nữa đã khiến cô ấy cảm thấy rất khó hiểu.
"Tôi chết vì bệnh tật ở quê nhà. Ở nhà thoải mái hơn bệnh viện."
Tô Vân Thiều: "Cô có còn nhớ rõ địa chỉ nhà của mình không?”
Ai mà quên được địa chỉ quê quán của mình được chứ? Nhưng Cát Nguyệt lại do dự một chút, nói: "Tôi từng sống ở thành phó, nhưng do viện phí quá cao nên ba mẹ tôi đã bán nhà để giúp tôi chữa bệnh, sau khi xuất viện, cả nhà tôi đã đi trở về quê mẹ, địa chỉ cụ thể thì tôi không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ ba tôi phải lái xe đến đó."
"Đó là một nơi non xanh nước biếc, giao thông không được tiện lợi cho lắm, nhưng không khí rất trong lành. Người dân ở thôn đó cũng rất thân thiện, họ biết tôi bị bệnh, nên thường xuyên gửi gà vịt thịt cá mà nhà mình nuôi được tới, đến mức mẹ tôi không cần đi ra ngoài mua đồ ăn."
Lòng Tô Vân Thiều trầm xuống,"Cô có biết vị trí đại khái không?"
Cát Nguyệt lắc đầu: "Tôi đã là người chờ chết, đi đâu cũng được, cho nên không hỏi."
Nếu không gặp được Tô Vân Thieu và mấy người kia, cô ấy cũng không biết sinh thần bát tự và thời gian tử vong của mình đặc biệt như vậy, không biết được mình bị người ta hại chết.
Suy xét đến điểm này, Cát Nguyệt đã hiểu ra phần nào những gì Tô Vân Thiều đang hỏi, "Cô nghi ngờ những người dân sống tại quê mẹ của tôi đã bị ai đó mua chuộc, hạ độc trong đồ ăn của tôi phải không?"
Nguyễn Mai bổ sung thêm: "Đó còn là loại độc dược khiến người ta ngày một yếu đi, hoàn toàn không thể phát hiện ra."
Vân Khê tức giận nắm chặt tay: "Tiểu thuyết cổ đại hay trong phim truyền hình cung đấu, trạch đấu đều dùng loại độc này, không màu không vị, không dễ bị phát hiện, đến khi phát hiện ra thì bệnh đã trở nặng không thể chữa được nữal"
Tô Vân Thiều: "..."
"Gần đây các cô đang xem loại tiêu thuyết và phim truyền hình này sao?”
Cát Nguyệt: "Đúng vậy, xuyên không, trọng sinh, cung đấu, trạch đấu, ngược nhân vật tồi, đủ các yếu tố trong tiêu thuyết nữ chủ."
Nguyễn Mai: "Đại nhân có thích loại nào không? Còn có bộ có nữ chính trùng tên với cô, cảnh giác rất mạnh mẽ."
Vân Khê: "Chúng tôi sợ đại nhân xuyên vào sách, vì vậy chúng tôi đã đọc hết những tiểu thuyết có nữ chính và nữ phụ phản diện có cùng tên cùng họ với đại nhân rồi!"
Tô Vân Thiều: ".." Cô không biết phải nói thế nào nữa, cô cảm thấy ba con quỷ sai nhà mình rất đáng yêu, ngốc nghéch đến đáng yêu.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Chủ đề cứ như vậy bị thay đổi, Tô Vân Thiều suýt chút nữa là không thể trở lại chủ đề chính rồi.
"Cát Nguyệt, mấy ngày nay cô nghĩ kỹ lại xem, khi ở lại quê của mẹ, cô có gặp được người nào hoặc món đồ nào khiến cô để ý hay không. Nếu không cô cố gắng nhớ ra cách liên lạc với cha mẹ mình, có thể tôi muốn tìm họ hỏi chút chuyện.”
Biểu cảm của Cát Nguyệt có chút cô đơn, "Khi đại nhân không ở đây, tôi đã thử gọi điện cho họ, đương nhiên, tôi không định nói cho họ biết thân phận thật của mình, chỉ định đóng giả nhân viên bán hàng hay môi giới nhà đất để nói với họ vài câu, nghe được tiếng nói của họ."
"Đầu dây bên kia không phải bọn họ, họ đã đổi số điện thoại rồi, tôi cũng tìm họ qua Wechat, nhưng người xa lạ không thể xem được vòng bạn bè, hơn nữa Wechat đó cũng không phải của họ. Đại nhân, tôi không tìm thấy bọn họ." Cát Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nụ cười kia khiến người khác nhìn thấy vô cùng đau xói, Nguyễn Mai cùng Vân Khê vội vàng đi qua ôm lấy Cát Nguyệt và an ủi cô ấy.
Nguyễn Mai: "Không sao đâu, không sao đâu, cô còn có chúng tôi nữa mà.”
Vân Khê: "Có đại nhân ở đây, đại nhân nhất định sẽ giúp cô tìm được cha mẹt”
Cát Nguyệt nhìn Tô Vân Thiều với ánh mắt như cầu cứu, Tô Vân Thiều gật gật đầu, nói: "Tôi cần hỏi bọn họ một số chuyện, nhất định sẽ tìm được bọn họ, cho dù cách liên lạc đã bị thay đổi cũng không sao, cô có nhớ được họ tên và ngày sinh tháng đẻ cụ thể của họ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận