Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 235:

Chương 235:Chương 235:
Chương 235:
Hắc Vô Thường cũ không chăm chỉ bằng cậu ta cho nên đã bị đuổi việc, do đó mà lúc cậu ta nhận việc phải làm cho chăm chỉ chứ sao nữa. Để tránh việc sau này có âm sai khác cũng lấy cách này để khiến cậu ta bị đuổi việc rồi thay thế vị trí của cậu ta, thế thì mắt mặt lắm.
"Thế sao Bạch Vô Thường còn chưa bị đuổi việc?"
Nếu là lúc trước thì Tô Vân Thiều sẽ không hỏi những câu như thế này, bởi vì chuyện này là việc nội bộ riêng của địa phủ, nhưng giờ thì khác... Diêm Vương và con dấu của Diêm Vương đều ở trong tay cô, thân phận nhân viên công vụ của cô ở dưới địa phủ sau khi chết đã được xác định, hỏi chút chuyện trước khi nhận chức không có gì là sai cả.
"Cậu ta thì..." không biết có phải là Tô Vân Thiều cảm nhận sai hay không mà cô luôn cảm thấy giọng nói của Diêm Vương có hơi yếu ớt, nghe có vẻ như là đang chột dạ.
"Khụ khụ, lúc bổn vương không có ở địa phủ thì cậu ta phải thay anh làm việc."
Tô Vân Thiều: "..." Hay đấy, thì ra Bạch Vô Thường chính là Thái tử nhận nhiệm vụ xử lý việc triều chính lúc Hoàng de đi du lịch, thế thì làm sao mà đuổi việc được?
Nhớ tới việc Diễm Vương đã từng đi theo bầu bạn với cô suốt một thời gian dài ở thôn Nguyện và trên hải đảo, sau đó Bạch Vô Thường - kẻ vốn hay lười biếng - bị ép phải đi giám sát công tác, đột nhiên cô cảm thấy có hơi chột dạ.
Cùng là người chung hội cá mặn lười biếng với nhau, cô rất hiểu nỗi khổ khi bị bắt "tăng ca" của đồng loại.
"Tôi không tin cô là người có công đức lớn do cứu vớt thế giới." Vẻ mặt của Phương Hữu Đức rất lạnh lùng: "Tôi sẽ để mắt tới cô!"
Tô Vân Thiều: 222?
Một kẻ rất chuyên nghiệp trong việc chế tạo ra quân dự bị Quỷ Vương như anh mà cũng dám mở miệng nói ra câu này được hả? "Tới rồi." Cao Nhiên đang di tuốt ở đằng trước chợt dừng bước: "Nơi này chính là nơi mà chúng ta bị mắt liên lạc với đội khảo cỗ."
Tô Vân Thiều lây di động ra xem thử, quả nhiên là không có sóng.
Cho nên lúc đó khi đội khảo cổ bị mat liên lạc, có khả năng là do mất sóng nên họ không thể tải video lên thôi chứ không phải là vì họ xảy ra chuyện.
Cao Nhiên nói tiếp: "Đi thêm khoảng hai mươi mét nữa là tới một cánh cửa, lần trước chúng tôi chạm mặt huyết thi ngàn năm ở đó, nó đã chủ động nhào ra, mọi người chuẩn bị sẵn sàng hết đi!"
Mọi người theo bản năng nắm chặt đồ nghề trong tay mình, ai nây đều đề cao cảnh giác, phòng hờ những rủi ro có thể xảy ra bắt cứ lúc nào.
Theo thời gian dần trôi, nỗi sợ hãi vì những điều chưa biết càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng nhiều.
Trên con đường vào mộ chỉ còn lại tiếng đi đường và tiếng tim đập của mọi người, tất cả đều tự giác ép tiếng hít thở của mình xuống thấp nhất có thể.
Một bước, hai bước... Bọn họ đã cách cánh cửa càng lúc càng gần.
Đột nhiên, cửa bất ngờ mở ra.
Mọi người lập tức giơ kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền và một đống bảo khí Huyền môn lên đâm chém túi bụi, đánh một hồi mới phát hiện kẻ xuất hiện không phải là huyết thi ngàn năm mà là một người đàn ông mặc bộ quần áo dính day vết bản.
Dựa theo luồng "khí" quanh người gã ta thì có thể nhận ra ngay, người này là một kẻ trộm mộ.
Nói thật thì hành vi của kẻ trộm mộ và đội khảo cổ có hơi giống nhau, có điều người trước đi trộm đồ cổ là vì muốn trục lợi cho bản thân, còn người sau là vì muốn nghiên cứu và giải đáp những bí an trong lịch sử cho mọi người cùng biết.
Nhưng mà, bởi vì mục đích khác nhau cho nên ảnh hưởng của những nơi này với bản thân họ cũng khác nhau. Kẻ trộm mộ thường xuyên phải xuống mộ cho nên quanh người họ luôn được bao bọc trong một luồng "khí" màu xám tro, thứ này là một tập hợp của những loại khí như thi khí, mộ khí, địa khí, ... Nhưng trên người của các thành viên trong đội khảo cổ thì không xuất hiện những thứ này, dù sao họ cũng được người của phía chính phủ "bảo kê" mà, thiếu cái gì chứ không thể thiếu các loại bùa được.
Đáng thương cho kẻ trộm mộ này, vừa mới chạy ra cửa đã bị người ta đánh đắm túi bụi tới mức ngất xỉu, sau đó còn bị mọi người đánh thức một cách bạo lực nữa chứ
"Mau khai ra đi, tình hình bên trong như thế nào rồi?"
Tô Vân Thiều lấy một lá bùa nói thật ra, Phương Hữu Đức thì điều khiển quỷ sai lén lút bò lên lưng của gã ta, kẻ trộm mộ còn đang định nói dóc hai ba câu thì chẳng hiểu sao lại đi nói thật ra hết.
"Trong đó có cương thi, hơn nữa còn là cương thi ngàn năm, nó giết nhiều người lắm, bên trong chỉ toàn là máu và xác chết thôi, tôi núp dưới đống xác chết, chờ cương thi rời khỏi thì mới lén chạy ra, mấy người mau dẫn tôi ra ngoài đi!"
Đã nói đến mức này rồi thì kẻ trộm mộ cũng chẳng buồn che giấu nữa: "Bên trong kỳ quái lắm, chỉ cần có cương thi ở đó thì không thể dùng những kiến thức liên quan đến việc trộm mộ được, nhưng khi cương thi đi rồi thì có thể chạy ra."
Lượng thông tin trong câu nói của gã ta rất lớn.
Cao Nhiên hỏi: "Những người còn lại trong đội khảo cổ đâu?"
"Mọi người đều ở Tây Nhĩ Thất cả." Kẻ trộm mộ nắm chặt quần áo của Cao Nhiên: "Tôi đã trả lời hết câu hỏi của mấy người rồi, giờ may người mau dẫn tôi ra ngoài đi!"
"Chúng tôi nhất định sẽ dẫn anh ra ngoài, nhưng không phải bây giờ." Cao Nhiên túm kẻ trộm mộ đứng dậy: "Đi thôi, đi trước dẫn đường cho chúng tôi."
"Tôi không đi!" Kẻ trộm mộ xoay người, động tác của gã ta rất nhanh nhẹn, muốn trốn khỏi Cao Nhiên để chạy ra ngoài, đáng tiếc chỉ ngay sau đó, gã ta đã bị Quách Uyen Thanh dùng kiếm gỗ đào và kiếm đồng tiền chặn ngay cổ và nửa người dưới.
Quách Uyễển Thanh như cười như không hỏi: "Anh muốn giữ lại đầu hay giữ lại "anh bạn nhỏ" ở bên dưới?"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận