Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1254:

Chương 1254:Chương 1254:
Chuong 1254:
Nhưng cho du Biên Vệ Đông có cật lực từ chối tới mức nào thì lãnh đạo các quốc gia vẫn giữ nguyên quan điểm muốn học cách giải quyết đó, anh ấy chỉ có thể đưa cho họ.
Chẳng mấy chốc trận pháp chuyển nguyên khí thành linh khí bắt đầu mọc lên khắp nơi trên thế giới như nắm sau mưa.
Người giỏi về trận pháp trong giới Huyền môn các nước vô cùng chú tâm nghiên cứu làm sao chế tạo ra được nguyên khí hoặc linh khí nhưng tiếc là không có kết quả gì cả.
Tháng chín, hai chị em Tô Vân Thiều và Tô Y Y nhập học vào đại học Thanh Bắc.
Anh trai nhà họ Tô từng là học sinh dốt, sau này vì em gái và gia đình mới chăm chỉ học hành, mở được công ty Kim Dung, tính ra cũng là một nhà đầu tư mới nỗi ở thành phố B. Hai cô em gái thì cùng nhập học vào ngôi trường đại học đứng đầu Hoa Hạ. Ba Tô mẹ Tô như được dát vàng lên mặt, đi bộ phăm phăm, người có khi trẻ ra cả mười tuổi.
Tô Y Y chọn ngành vật lý, thầy là giáo sư Hồ đã dạy bảo cô ấy từng chút một.
Tô Vân Thiều thì lại chọn khoa Triết học.
Đúng vậy, rõ ràng là đại lão trong giới Huyền môn lại chọn theo Triết học, thật là khiến người khác phải mở mang tầm mắt.
Kể ra thì Tô Vân Thiều không có hứng thú với đại học cho lắm.
Mục đích ban đầu của chuyện đi học là để kiếm điểm cho Tô Y Y, nhưng vì thuốc chữa trị có được từ chỗ hệ thống học bá còn chẳng bằng hàng tồn mà Huyền Mặc để dành được nên cũng chẳng cần kiếm điểm nữa, càng không cần quan tâm đến nhiệm vụ ẩn là phải đậu đại học Thanh Bắc mà hệ thống học bá đã đề ra.
Trước khi thi tốt nghiệp, người ta thì cặm cụi đèn sách, ôm chân phật các kiểu. Còn cô, trước ngày thi tốt nghiệp trung học lại bận rộn làm thí nghiệm trong sân, chẳng biết đã bao lâu không động tới sách vở. Ba con quỷ học bá tức đến phát khóc, hệ thống học bá cũng khóc đến mức ngắt xiu trên bàn điều khiển.
Tới lúc đi thi, Tô Vân Thiều làm trọn từ đầu tới cuối, viết kín tờ giấy thi, cái nào không biết thì làm bừa.
Sau đó, cô đã bị chính khí vận và công đức thâm hậu của mình gài bẫy, tất cả các câu khoanh bậy vì không biết đều đúng hết.
Cuối cùng, trước sự tấn công mang tên "mắt cún" của Tô YY cô báo danh vào khoa Triết học của đại học Thanh Bắc.
Càng trưởng thành càng xa cách.
Tô Vân Thiều và Tô Y Y vào Đại học Thanh Bắc, đám Tần Giản, Lôi Sơ Mạn tuyển một trường đại học thoải mái hơn, thành tích của Bách Tinh Thần đủ để vào Đại học Thanh Bắc và Đại học B nhưng lại chọn một trường đại học khác, Ngọc Bạch Y chọn Học viện Điện ảnh.
Chương trình học của mỗi người mỗi khác, đi học cũng không tiện nói chuyện phiếm, sau giờ học hay cuối tuần lại có hẹn với bạn học mới, cho dù mọi người đều học tại thành phố B, khoảng cách giữa các trường không xa, lái xe mấy chục phút là tới nhưng thời gian để bọn họ có thể tụ tập lại ngày càng ít.
Về phần Tô Y Y, tuy học chung một trường với Tô Vân Thiều nhưng nhờ mối quan hệ với giáo sư Hồ được vun đắp từ năm lớp 12 cho đến hết kỳ nghỉ hè mà mới năm nhất đại học cô ấy đã được kêu tới phòng thí nghiệm giúp đỡ, khiến các học sinh khác vừa ao ước vừa ghen tị nhưng cũng chẳng làm gì được.
Đại học là một xã hội thu nhỏ, mà hiện thực của xã hội chính là như vậy — người phù hợp mới có thể sống sót, người tài mới được coi trọng.
Tắt cả mọi người đều đã lớn rồi, cho dù trông người ta thật ngứa mắt, muốn cô lập hay bắt nạt người ta cũng vô dụng.
Tô Y Y ở trọ bên ngoài chứ không ở ký túc xá, quan hệ với bạn cùng lớp rất bình thường. Mỗi ngày cô ấy đều lên lớp theo thời khóa biểu, sau giờ học nếu không phải chạy tới phòng thí nghiệm thì cũng là chạy tới khoa Triết học ở tầng trên tìm chị gái, rất giống một đứa bé còn chưa dứt sữa.
Cuộc sống của cô ấy bận rộn như thế, không cần người khác làm gì thì bản thân cô ấy cũng đã tự mình tách biệt với lớp.
Giáo viên hướng dẫn cảm thấy cứ vậy mãi như vậy thì không ổn, thế là lúc nghỉ giải lao giữa tiết, thầy ấy đã tìm Tô Y Y để tâm sự.
Giáo viên hướng dẫn hy vọng cô ấy có thể gắn kết với các bạn cùng lớp, tối thiểu cũng không nên xảy ra chuyện mặt đối mặt cũng không biết người đó học cùng lớp với mình, chứ không nói ra sẽ bị người ta cười chết mắt.
Hơn nữa, có thể vào Đại học Thanh Bắc đều là người không tầm thường, dù trong tương lai bọn họ có theo nghiệp nghiên cứu hay sẽ ra ngoài làm ăn buôn bán thì bây giờ nếu giữ gìn được mối quan hệ tốt, sau này khi vào xã hội cũng coi như có mạng lưới giao thiệp rộng, đối với bản thân cô ấy chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Không phải Tô Y Y không hiểu đạo lý này, nhưng cô ấy thật sự không có thời gian để chia bớt cho những người bạn học kia.
Cảm giác này giống như khi cô ay đã học đi thì các bạn lại mới bắt đầu biết bò, thậm chí có người vẫn còn đang bú sữa mẹ, tóm lại là không có ngang hàng với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận