Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 906:

Chương 906:Chương 906:
Chuong 906:
Bàng Nội cũng cảm thấy bị xúc phạm như những người nọ, đáng tiếc ông ta đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Ông ta lại thầm hận: Cũng bởi vì tu vi của mình thấp, nếu không thì ai dám bắt nạt mình như vậy?
Tra xét xong, Tô Vân Thiều dùng vẻ mặt quái lạ nhìn Bàng Nội: "Với tu vi của chú, e là còn không bằng cả đệ tử bình thường trong Huyền môn, làm sao mà sư phụ của Tào Kỳ lại thu nhận chú?"
Lời này lọt vào lỗ tai của Bàng Nội, lại biến thành: Rốt cuộc là chú dùng tiền tài hay công sức để nhận sư phụ bằng cửa sau vậy? Những lời này ông ta đã nghe thấy sau khi nhận sư phụ và nhập môn, khi ấy các vị sư đệ, sư muội đều có tiến triển nhanh hơn ông ta, tu vi cũng cao hơn, mỗi một người khi được ông ta dẫn vào môn phái đều cung kính gọi ông ta một tiếng sư huynh, nhưng nhập môn chưa được bao lâu đã vượt qua ông ta một cách nhẹ nhàng, ở sau lưng gọi ông ta là "sư huynh không bao giờ tiến bộ","sư huynh chỉ có cái danh”,"sư huynh có tu vi thấp".
Bọn họ không dám hỏi thẳng trước mặt ông ta, nhưng ở sau lưng đều suy đoán xem rốt cuộc ông ta đã dùng thủ đoạn gì để nhận sư phụ.
Có người nói ông ta đã tặng cho môn phái một toà nhà, có người nói ông ta tự mang theo Bảo Khí quý hiếm của mình tới gia nhập môn phái, có người lại nói ông ta dựa vào việc bán mình mua vui cho các vị quyền cao chức trọng trong môn phái để đi cửa sau.
Rất rất nhiều lời nói khó nghe lọt vào tai khiến cho đầu óc của Bàng Nội muốn nổ tung ngay lập tức.
Ông ta ngang đầu nhìn Tô Vân Thiều, không thèm che giấu sự thù hận trong mắt: "Thì sao, tu vi của tôi thấp, cho nên tôi không thể sử dụng tất cả các loại thủ đoạn de được nhận sư phụ sao? Đây là căn bệnh chung của đám thiên tài trong Huyền môn các người, ai cũng cảm thấy người không có thiên phú cao thì không xứng đáng nhận sư phụ? Dùng mắt chó để nhìn người thấp kém!"
"Ông!" Mẹ Tô, Mã Cảnh Huy, Tập Tú Lệ đều không thể ngờ sẽ nhìn thấy cảnh Bàng Nội mắng Tô Vân Thiều như vậy, nổi giận trừng mắt nhìn Bàng Nội, nhóm quỷ sai trốn trong vòng tay gỗ hoè thì tức giận tới nổi suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Tô Vân Thiều giơ tay ngăn cản hành động của bọn họ, dùng ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Bàng Nội: "Tôi nghĩ chú hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói ra nguyên khí của chú thấp, khiến cho tu vi cũng thấp, cùng với đó, tôi muốn hỏi chú làm thế nào được sư phụ của Tào Kỳ thu nhận làm đệ tử, chứ không hề khinh thường thiên phú và tu vi của chú."
Hau hết những người thân và bạn bè xung quanh cô đều không có chút thiên phú học Đạo nào, nhưng chưa bao giờ cô xem thường người khác chỉ vì tài năng của họ, cũng không vì thiên phú của ai cao mà phân biệt đối xử.
"Người khiến người khác tôn trọng chú vĩnh viễn không phải là thiên phú, mà là chú mạnh mẽ ra sao, chú đã nỗ lực bao nhiêu để đạt được điều đó, cùng với đó là sức hấp dẫn được toả ra từ nhân cách và hành vi của chú.”
Tô Vân Thiều cũng không chắc với tuổi tác và tam quan đã sớm hình thành của Bàng Nội, ông ta còn có thể để những lời này lọt vào trong tai hay không, nhưng mà nói thì đã nói rồi, ít nhất cô cũng phải nói cho đám yêu quái và quỷ sai nhà mình nghe.
Bàng Nội không đồng ý với lời này,"Đây chỉ là những lời nói làm màu của mấy người có thiên phú cao, hay đám thiên tai các người nói trong lúc rảnh rỗi mà thôi. Nỗ lực sao? Nếu thực sự có thể dựa vào nỗ lực để đạt được thực lực như cô bây giờ, trên đời này làm gì còn có thiên tài và kẻ tầm thường nữa?”
Tô Vân Thiều không tranh cãi với anh ta, mà chỉ nói ra một sự thật: "Chú cũng biết năm đó Hằng Thuật đạo trưởng và chưởng môn Hằng Bình nhập môn cùng một lúc, nhưng chú có biết ai là người thể hiện ra tài năng trận pháp giỏi hơn không?”
Bàng Nội trả lời không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là Hằng Thuật!"
"Chú sai rồi, năm đó, xét về mặt trận pháp, chưởng môn Hằng Bình có thiên phú vượt xa Hằng Thuật đạo trưởng." Tô Vân Thiều lại hỏi: "Chú có biết vì sao chưởng môn Hằng Bình rõ ràng tài giỏi hơn lại nhận chức chưởng môn, còn Hằng Thuật kém hơn ông ấy một bậc hiện giờ lại có thể được coi là nóc nhà của các trận pháp sư trong giới Huyền môn không?"
Bàng Nội do dự một chút,"Bởi vì Hằng Bình đã trở thành chưởng môn, không còn có nhiều thời gian để nghiên cứu về trận pháp."
Tô Vân Thiều lắc đầu: "Chú lại sai rồi, mà ngược lại, chưởng môn Hằng Bình năm đó đã để cho Hằng Thuật đạo trưởng cũng có đủ thời gian để nghiên cứu về trận pháp, cho nên ông ấy mới nhận lấy chức trưởng môn."
Bởi vì suy nghĩ của Hằng Bình thay đổi liên tục, ông ta hiểu rõ về chuyện kinh doanh và đối nhân xử thế hơn, chỉ chăm chăm suy nghĩ cách làm thế nào để phát triển phái Thanh Sơn, còn Hằng Thuật lại bình tĩnh và điềm tĩnh hơn, ông ấy nguyện dùng cả đời của mình để hiến dâng cho con đường trận pháp, là một nhân tài cực kỳ hợp với việc nghiên cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận