Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 448:

Chương 448:Chương 448:
Chương 448:
Tô Vân Thiều nhịn rồi lại nhịn, nhưng cô vẫn không nhịn nỗi xúc động muốn chửi thề nữa: "Hai người cho rằng trang bị Thần cấp có thể được bày bán nhiều như cải trắng trong game đào vàng à? Toàn bộ Huyền môn còn chưa có được mấy món Thần Khí, cơ bản đều là Bảo Khí, mà Bảo Khí còn không phải thứ mà phần lớn người ta có thể có được."
Cho tới tận bây giờ, cô mới được gặp qua tổng cộng ba dạng Thần Khí thôi: Sổ Sinh Tử trong tay Diêm Vương, ấn Diêm Vương không biết đã ở trong người cô từ khi nào, và một chiếc bút Phán Quan đã bị vỡ hơn phân nửa đang nằm trong ngăn kéo nhà cô.
Không biết là do Diêm Vương xui xẻo gặp phải cô, hay là do đám Thần Khí kia xui xẻo đụng phải cô nữa.
"Thê thảm như vậy sao?" Diêu tổng vẫn luôn cho rằng một đại sư Huyền môn sẽ trâu bò đến mức người sau sẽ có tiền hơn người trước, ông ta nghe Ngọc Bạch Y nói Tô Vân Thiều bán một lá bùa Bình An một vạn tệ thì phải lấy ra năm trăm ngàn để làm từ thiện, ông còn thấy là do người trong Huyền môn keo kiệt, nhưng bây giờ nghe được cô chỉ có duy nhất một thanh kiếm gỗ đào, lại cảm thấy đứa trẻ này thật giống cải thìa nhỏ đáng thương.
"Nếu không... Đại sư cân nhắc một chút về chuyện đổi nghề di?"
Tác giả có lời muốn nói: "Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy quá sẽ tràn" là một câu được trích trong "Kinh dịch”.
Tô Vân Thiều giống người thiếu tiền chỗ nào chứ? Cô có nhiều tiền càng dễ xảy ra chuyện, cô còn đang hận không thể để tài khoản tiết kiệm của mình mãi dừng ở bốn chữ số, đủ tiền dùng hàng ngày là được rồi.
Cho nên cô đã khéo léo từ chối ý tốt của Diêu tổng, sau khi Bách Tinh Thần đưa đồ vật tới, bày trận pháp xong cô lập tức lấy cớ rồi chuồn mắt.
Đến khi bày xong trận pháp tại nhà họ Thời, trời cũng đã tối.
Hai người trở lại chung cư, phát hiện các bạn nhỏ dán bùa cách âm ở phòng khách, rồi điên cuồng hát hò nhảy múa, đến cả Viên Viên và Nhu Mễ cũng lắc mông vặn mình rất là nhiệt tình, trông không khác nào cảnh tượng ma quỷ nhảy múa cả.
Tần Sóc, Bộc Tử Duyệt và Cái Khiết đã chuồn từ lâu, không biết là do họ không chịu nổi nhóm điên này, hay là không muốn bị đồng hóa thành kẻ điên đây.
Tô Vân Thiều nhìn hai giây, dứt khoát quay người rời đi, nhưng thình linh có một bàn bàn tay tóm lấy cô từ phía sau —— Bách Tinh Thần tàn nhẫn vô tình kéo cô vào, đóng chặt cửa lớn lại, còn rất tiện tay mà khóa cửa lại luôn.
Đã bảo là các bạn nhỏ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu rồi, trốn cái gì mà trốn?
"Chị Vân đã về rồi!" Hứa Đôn hét lớn một tiếng,"Anh chị em, đứng lên!"
Tô Vân Thiều: "..."
Đừng hỏi, cô đang rất hối hận, kết giao nhằm với bạn tồi rồi!
Tại thành phố J cách đó ngàn dặm xa Xôi.
Ở chung cư cũ đều là những người lớn tuổi, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, họ đi ngủ từ rất sớm, chưa đến tám giờ, trong tiểu khu đã không còn tiếng động gì.
Đêm nay, dì Hồng chủ động tỏ vẻ muốn ngủ cùng với mẹ Chu.
Tối hôm qua bà ta còn ngủ trong căn phòng nhỏ trước kia của mình, để Trác Kinh Luân chân cao tay dài ngủ trên ghế sô pha cả đêm, làm cả người anh ta bị đau nhức.
Đêm nay cũng không biết là bà ta thương con trai hay bị làm sao mà lại để con trai ngủ trong phòng nhỏ, còn mình lại ngủ chung một giường với mẹ Chu.
Mẹ Chu nghe xong cũng không từ chối, bà xoay người đi lấy một bộ chăn ga gối đệm mới từ trong ngăn tủ ra, trên đó đều thêu mấy hoa văn phú quý mà mấy năm trước dì Hồng rất yêu thích.
"Chờ mẹ thay xong vỏ chăn gối thì con hãy vào ngủ." "Đổi làm gì, có bản đâu." Di Hồng đem bộ chăn ga gối đệm kia bỏ lại vào ngăn tủ, kéo tay mẹ Chu lên giường, ngửi ngửi chiếc gối, "Chính là mùi này! Mùi chăn gối được phơi nắng là tốt cho giấc ngủ nhất!"
"Còn không phải sao?" Ban ngày mẹ Chu đã đem chăn gối ở cả hai phòng đi phơi, chính là vì muốn cho con gái có vất vả đi lại cũng không chịu tới khách sạn nghỉ được ngủ ngon vào tối nay.
"Trước kia con thích nhất là phơi chăn gối ngoài ánh nắng, nhưng tiếc là công việc buôn bán của mẹ bận quá, mười ngày nửa tháng cũng chẳng đem chăn gối đi phơi nổi một lần, đều là con tranh thủ cuối tuần đem chăn gối ra ngoài ban công để phơi."
Khi đó dì Hồng ngại công việc của mẹ Chu quá bận, không giống như mẹ Oản Oản cả ngày có thể ở nhà chăm bà ấy, chờ đến khi chính bà ta lớn lên, gả chồng rồi làm mẹ, con trai bị bệnh nhưng bà ta vẫn phải đi theo Trác Nhiên đi ra ngoài xã giao thì mới hiểu được.
Mẹ không phải không muốn ở nhà chăm sóc bà ta, mà vì điều kiện kinh tế trong nhà không cho phép, bà ấy phải gánh trên vai trách nhiệm vốn nên thuộc về cha của bà ta, trả nợ nan, trả phí học tập rồi còn kiếm cả chi phí sinh hoạt.
Thử hỏi có ai mà không muốn nằm ở nhà đếm tiền, không cần phải đi làm cũng chẳng phải dầm mưa dãi nắng? Nhưng thực tế và tiền bạc lại không cho phép.
"Thời tiết tại thành phố J rất thất thường, dự báo thời tiết cũng có máy lần không đúng, nếu con có việc phải ra ngoài thì nhất định phải thu chăn gối lại, nến không chắc đến chín phần khi con trở về chăn gối đã ướt sạch."
Dì Hồng nằm trong chăn, dựa lên cánh tay của mẹ Chu, nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Dì Hồng chỉ có thể nhớ được một số chuyện đã khắc sâu trong trí nhớ của mình, nhưng mẹ Chu lại có thể ke ra được những chỉ tiết rất nhỏ, dì Hồng chỉ có thể kể ra mang máng, còn mẹ Chu sẽ bổ sung thêm chỉ tiết, hai mẹ con tựa đầu vào nhau và nói rất nhiều, hai trái tim trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận