Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1028:

Chương 1028:Chương 1028:
Chuong 1028:
"Aaa a ——" Mẹ Ái Nhi ngửa mặt lên trời hét lớn, hai mắt bà đỏ bừng,"Cố Linh Hoa, bà hại chết hai đứa con gái của tôi còn chưa đủ, đến cả đứa con gái cuối cùng của tôi bà cũng không chịu buông tha, tôi hận bà, tôi muốn giết bà!"
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một người mẹ thì lại rất mạnh mẽ.
Không ai biết được người mẹ liên tiếp mat đi những đứa con này sẽ bởi vì trả thù mà làm ra được chuyện gì.
"A." Cha Ái Nhi hét lên một tiếng ngắn ngủi.
Hoá ra trong mắt vợ ông ta cũng chảy ra hai hàng huyết lệ, giống hệt hai hàng huyết lệ chảy ra từ trong hốc mắt trống rỗng của con gái.
Trên mặt người vợ không còn một chút cảm xúc, quay đầu lại nhìn ông ta "Tôi muốn giết chết bà cố của ông, ông có giúp tôi hay không?"
Cha Ái Nhi do dự, mẹ Ái Nhi thấy vậy thì giận quá hoá cười: "Bà già mãi không chịu chết kia đã giết chết liên tiếp ba đứa con gái của ông, vậy mà ông không dám hé răng lấy nửa lời, năm xưa tôi thật sự bị mù mắt rồi nên mới đồng ý gả cho loại người nhát gan như ông!”
Bị vợ mắng thẳng mặt là đồ nhát gan, cha của Ái Nhi không chịu mắt mặt, gân cổ lên, hung dữ nói: "Trên đảo Trường Thọ có nhà nào mà không phải trải qua chuyện này? Có nhà nào không phải hiến tế lễ vật cho Thần Biển chứ? Dựa vào cái gì mà nhà chúng ta lại được ngoại lệ?”
"Đúng, từ nhỏ tôi đã sống ở hòn đảo này, tôi biết trên đảo này vẫn luôn như vậy, cho nên khi đứa con gái đầu tiên bị mang đi làm lễ vật hiến tế, tôi đã nhẫn nhịn, nhưng còn đứa con gái thứ hai của tôi thì sao? Vì sao nó mới được sinh ra đã bị mang đi rồi?"
"Cái này..." Cha Ái Nhi không nói được gì.
"Ông không biết đúng không? Để tôi nói cho ông biết, tôi đã từng đi hỏi bà già chết tiệt kia, bà ta nói là do người vẫn hợp tác với đảo chúng ta muốn chúng ta phải cung cấp người làm quà tặng, thật nực cười đúng không?”
Mẹ Ái Nhi cười đến đau lòng, bà ay mạnh mẽ đâm ngực vào ngực mình, tạo ra những tiếng thịch thịch thịch,"Tôi hoài thai chín tháng mười ngày, ốm nghén hơn nửa năm mới sinh ra được một đứa con gái, tôi coi nó như báu vật mà người ta lại coi nó như hàng hoá mà trao đổi với nhau, người làm mẹ như tôi chỉ được nhìn nó thoáng qua, ngoại trừ biết trên cánh tay của nó một một vét bớt hình trái tim ra, còn lại tôi không biết gì cải!"
Cha Ái Nhi : "..." Ông ta cúi đầu, không còn lời nào để nói.
Thừa dịp hai vợ chồng họ đang chìm trong cảm xúc kịch liệt mà cãi nhau, Thiện Nhi nhanh chóng chui ra khỏi giác mơ,"Đại nhân, có thể bắt đầu rồi!"
"Được." Tô Vân Thiều lập tức triển khai ảo trận.
Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi.
Mẹ Ái Nhi đang nằm trong một phòng khám nhỏ trên đảo, vừa mới sinh xong nên bà ấy vẫn còn đổ mồ hôi đầm đìa, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt bà lại tràn ngập nụ cười và tình yêu thương của một người mẹ, bà ấy khó nhọc nói với bác sĩ đỡ đẻ: "Cho tôi nhìn đứa nhỏ."
Nữ bác sĩ bế đứa bé lại gần cho bà ấy nhìn: "Là một cô bé." Mẹ Ái Nhi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo đỏ bừng của con gái mình, con bé đang há miệng khóc oa oa, tay chân vùng vẫy loạn xạ, bỗng nhiên bà ấy nhìn thấy trên cánh tay con gái dường như có thứ gì đó.
"Đó là cái gì?"
Nữ bác sĩ nhìn theo tầm mắt của mẹ Ái Nhi,"Ò, là một vết bớt hình trái tim nha, nhỏ nhắn, nhìn rất đáng yêu."
Hình trái tim sao?
Mẹ Ái Nhi cười nói: "Vậy thì gọi nó là Ái Nhi đi."
Quá trình sinh nở tiêu tốn rất nhiều năng lượng và sức lực, mẹ Ái Nhi không chịu được mà thiếp đi, đến khi bà ấy tỉnh lại chỉ thấy mẹ ruột của mình ( cũng chính là bà ngoại của Ái Nhi ) đang ngồi ở mép giường, còn chồng và con gái thì đã không thấy đâu nữa.
"Mẹ, con gái của con đâu?”
Bà ngoại Ái Nhi: "Nó được bề đi uống sữa rồi."
Mẹ ruột sẽ không có lý do gì để lừa gạt bà ấy, cho nên mẹ Ái Nhi đã tin.
Nhưng cho đến lúc bà muốn gặp lại con gái mình mà họ lại năm lần bảy lượt lấy lý do không cho bà gặp, cuối cùng mẹ Ái Nhi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bà nóng lòng muốn gặp con gái mình, bà ngoại Ái Nhi không còn cách nào khác, cho dù không muốn cũng phải kể cho con gái mình nghe sự thật,"Con đừng kích động, bình tĩnh lại và nghe mẹ nói đã."
"Được, mẹ nói đi!" Mẹ con liền tâm, mẹ Ái Nhi vốn đã cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng bà ấy vẫn co giữ một tia hy vọng mong manh.
Bà ngoại Ái Nhi nói: "Bác sĩ đã làm kiểm tra cho Ái Nhi, con bé rất khoẻ mạnh, nhưng mới bế về chưa được bao lâu đã bị trưởng thôn ôm đi mát."
Vừa nghe đến trưởng thôn, mẹ Ái Nhi liền nghĩ đến đứa con gái đầu lòng đã chết của mình, bà ấy nổi giận, nhưng thân dưới lập tức căng lên khiến bà ấy bị đau tới tái mặt, nhưng lúc đó mẹ Ái Nhi không quan tâm tới chút đau đớn này.
"Bà ta bế con gái của con đi làm gì? Có phải bà ta lại muốn đem con gái của con trở thành vật tế nữa hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận