Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 356:

Chương 356:Chương 356:
Chương 356:
Lúc này, Vương Thúy Hoa quên mắt mình đang ngồi trong phòng thẩm vắn, bà ta đã trở về quê nhà của mình, chính là cái thôn mà sau khi bà ta rời đi không bao giờ muốn quay lại nữa.
Bà ta ngồi dưới gốc liễu bên sông, nhìn người đàn ông mình thích từ lâu cầm bó hoa cầu hôn người con gái xinh đẹp nhất thôn là Thúy Linh.
Vương Thúy Hoa không cam lòng, bà ta và Thúy Linh cùng nhau ra khỏi thôn, cùng nhau gặp được người đàn ông đó, vì sao trong mắt ông ta chỉ có mỗi mình Thúy Linh chứ? Chỉ bởi vì Thúy Linh lớn lên xinh đẹp hơn bà ta sao?
Vương Thúy Hoa chạy về nhà, hét lên với người mẹ đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ của mình: "eu tại bà! Vì sao bà xinh đẹp như vậy lại đẻ ra tôi bình thường như vậy? Nếu tôi có thể sinh ra với bộ dáng ưa nhìn hơn một chút, người hôm nay được anh Thủy Sinh cầu hôn phải là tôi"
Người mẹ bị bà chỉ trích lắc đầu: "Thúy Hoa, con còn nhớ không? Năm con sáu tuổi, mẹ đã kêu con đưa chiếc vòng tay bạc cho Thúy Linh, con đã làm như thế nào?"
Vương Thúy Hoa đương nhiên nhớ rõ, điều kiện trong nhà chỉ được tính là tạm được, bà ta chỉ có đôi vòng tay bạc kia làm trang sức, cho nên bà ta không bỏ được, vì thế đã nói dối mẹ mình là tặng vòng rồi nhưng thực chất lại lén lút giấu chiếc vòng trong phòng mình.
Mặt bà ta đỏ lên, gân cổ lên, hét lên lớn nhất có thể: "Nếu bà nói cho tôi biết chiếc vòng tay đó có thể mượn vận may sớm hơn, sao tôi lại tham một chút lợi ích nhỏ đó?”
Người mẹ lắc đầu,"Chuyện đã tới mức này, nói gì đi nữa cũng vô ích.”
"Không đâu, sẽ có íchl" Vương Thúy Hoa cuống quít bắt lấy tay người mẹ, vội quỳ xuống đất cầu xin,'Mẹ, mẹ giúp con với! Con muốn được xinh đẹp hơn cả Thúy Linh, muốn cướp anh Thủy Sinh về! Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con mà, mẹ không thể cứ nhìn con như vậy, mẹ giúp con với!"
Người mẹ không cưỡng lại được sự van xin của con gái, mềm lòng giúp bà ta một lần, lấy lại chiếc vòng bạc mà con gái mình đã đeo hơn mười mấy năm.
Trong một đêm, trên đầu người mẹ trung niên xinh đẹp xuất hiện vài sợi tóc bạc, nhưng Vương Thúy Hoa hoàn toàn không phát hiện ra, hoặc nói thẳng ra là bà ta căn bản không thèm để ý.
Người mẹ khẽ thở dài,"Con đem chiếc vòng bạc đi đi."
Vương Thúy Hoa ôm vòng tay chạy đi ngay, lấy lý do tặng quà tân hôn cho người chị em từ nhỏ de đưa vòng cho Thúy Linh.
Thủy Sinh và Thúy Linh đính hôn, số lần gặp mặt của hai bên cũng trở nên thường xuyên hơn, Vương Thúy Hoa đứng không xa nơi hai người họ hay hẹn nhau để nhìn trộm, thấy họ hôn rồi ôm nhau khi họ đi đến cánh đồng ngô.
Bà ta đã nhiều lần nghe lén bên góc phòng cha mẹ, cũng biết một chút, mà bà ta cũng từng bắt gặp mây bà goa cùng đàn ông tới chiếc cối sau ruộng ngô để "làm việc", cho nên bà ta quá rõ ràng Thủy Sinh và Thúy Linh đang làm gì.
Tưởng tượng đến cảnh Thúy Linh được Thủy Sinh ôm rồi làm những chuyện thân mật như vậy, Vương Thúy Hoa ghen ty muốn chết, bà ta chạy về nhà chất vấn mẹ mình: "Vì sao, con đã tặng vòng tay rồi, Thúy Linh và anh Thủy Sinh vẫn còn tốt như vậy? Vì sao con không biến thành xinh đẹp?"
Mẹ bà ta nói: "Chuyện mượn vận không phải là chuyện trong ngày một ngày hai, con cho rằng vì sao từ năm con sáu tuổi mẹ đã bắt con đi tặng vòng tay? Nếu đưa từ lúc đó, thì toàn bộ vận may, nhan sắc và hôn nhân của nó sẽ từ từ trở thành của con, Thúy Linh hiện tại cũng chính là con rồi."
Vương Thúy Hoa bỗng nhiên hiểu ra.
Mẹ bà ta khi còn trẻ cũng làm như vậy, mượn vận may và sắc đẹp của người khác từ khi còn bé để trở nên xinh đẹp như vậy, nhưng bà ta vì không nỡ từ bỏ chiếc vòng bạc mà bỏ lỡ tất cả những điều này.
Vương Thúy Hoa vừa tức vừa hận, bà ta tự trách ánh mắt của mình thiển cận, cũng trách mẹ không quan tâm mình, cả ngày chỉ biết vây quanh cha và anh trai, nếu không sao mẹ không phát hiện ra bà đã trộm vòng tay chứ?
May mắn là vay mượn ngày qua ngày, không thể một lần lấy hết ra được, hơn nữa bà ta cũng đã gần đến tuổi lập gia đình, khung xương mặt đã được định hình rồi, rất khó có thể thay đổi được.
Vương Thúy Hoa trốn trong góc tối, nhìn quan hệ của Thủy Sinh và Thúy Linh cứ ngày một tốt lên, lòng ghen tuông của ba ta càng trở nên điên cuồng, và cuối cùng, ba ngày trước khi họ chuẩn bị kết hôn bà ta cũng tìm được cơ hội.
Bà ta đánh ngất Thúy Linh, vứt Thúy Linh ở ven đường, rồi đi tới ruộng ngô, không cho Thủy Sinh cơ hội mở miệng nói chuyện đã vội vàng ôm chằm lấy ông ta.
Khi đó, trong thôn không có đèn đường, ban đêm rất tối, Thủy Sinh mặc quần vào mới phát hiện ra mình đã ngủ nhằm người rồi.
Hai ngày sau ông ta phải kết hôn với Thúy Linh, sao có thể xảy ra chuyện vào lúc này? Ông ta đồng ý cho Vương Thúy Hoa một số tiền, để bà ta nuốt chuyện này vào bụng, không được nói chuyện này cho bất cứ ai biết, Vương Thúy Hoa cũng đã đồng ý.
Ngày hôm sau, người trong thôn phát hiện ra thi thể của Thúy Linh ở ven bờ sông.
Quần áo cô ấy rách bươm, trên người toàn vết bằm tím xanh, có những vết mà người lớn cũng biết, trên mặt còn có hai vết tát lớn, giống như là bị làm nhục.
Không ai biết là do Thúy Linh nghĩ quản mà gieo mình xuống sông, hay là bị người ta làm xong chuyện đổi bại rồi ném xuống sông cho chết đuối.
Người nhà Thúy Linh nghĩ rằng chuyện của con gái sẽ khiến họ mắt mặt, cho nên họ chỉ quần cho cô ấy một tắm chiếu rồi vội vàng đem đi chôn, đám tang cũng không làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận