Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 405:

Chương 405:Chương 405:
Chương 405:
Tỉnh lại sau giấc mơ, trong lòng Tô Vân Thiều cảm thấy không thoải mái và không muốn ngủ nữa.
Mấy ngày nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, nếu không phải Diêm Vương thúc giục, cô cũng không muốn lập tức sửa bút Phán Quan.
Tô Vân Thiều mở đèn bàn và lầy hộp gỗ từ trong ngăn kéo ra.
Trong nháy mắt bút Phán Quan được lấy từ trong hộp gỗ ra, ba quỷ sai đang bận xem kịch trong góc không khỏi nín thở, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện: sẽ không bị phát hiện sẽ không bị phát hiện... Chỉ thấy Tô Van Thiều thưởng thức bút Phán Quan với đôi mắt trầm ngâm như đang tự hỏi về một thứ gì đó, lại như đang phát hiện ra một thứ gì. Sau đó đem toàn bộ công đức gần đây mới có được mà chuyển vào, cầm bút Phán Quan đánh giá một cách cần thận rồi mới đặt nó trở lại.
Tiếp theo, cô cũng không ngủ nữa lấy ra khối gỗ hòe sét đánh được ông Thời tặng.
Cây hòe tụ âm tà vốn đã bị sét trời khắc chế nay không dễ dàng gì trở thành cây hòe bị sét đánh.
Khúc gỗ hòe to bằng nắm tay không thể chế tạo thành Bảo khi, chỉ có thể làm thành một vòng tay gỗ hòe giống như của Phương Hữu Đức, cũng thuận tiện cho việc sau này thu quỷ sai vào bên trong.
Tô Vân Thiều lấy ra hộp dụng cụ để chạm khắc gỗ và bắt đầu làm việc.
Ba con quỷ sai hai mặt nhìn nhau, không rõ Tô Vân Thiều rốt cuộc có phát hiện hay là không phát hiện.
"Cứ coi như không phát hiện đi.” Nguyễn Mai quyết định giả câm giả điếc: "Đại nhân không có chứng cứ, cô ấy có hỏi thì tôi cũng có thể liều chết không nhận ai có thể tin một con quỷ nhỏ yếu ớt đáng thương bất lực như tôi có thể quyết định công đức đã đi đâu chứ?"
Vân Khê yếu ớt nói: "Nếu Diêm Vương bán đứng cô thì sao?" Người đó chính là nhân chứng mạnh mẽ nhát.
Nguyễn Mai: "..."
Cát Nguyệt lắc đầu cảm thán nói: "Ở trước mặt vợ tương lai, người đàn ông không có khả năng giữ được bí mật. Huống chỉ tôi cảm thấy đại nhân cái gì cũng không cần nói mà chỉ cần một ánh mắt thôi là Diêm Vương sẽ ngoan ngoãn đem cô đi bán.”
Nguyễn Mai: "..." Diêm Vương, anh chính là thê nô!
Nguyễn Mai nơm nớp lo sợ cả một buổi tối. Cho đến sáng sớm hôm sau, Tô Vân Thiều ngồi thiền xong xuống lầu ăn cơm, ra ngoài đi học, lúc này mới thực sự thả lỏng. Vừa vào phòng học những người bạn nhỏ đã vội vã vây quanh cầu xin bát quái: "Thế nào?”
Tô Vân Thiều sao có thể ở trong phòng học nói loại chuyện này? Cô để cho bọn họ mỗi người trở lại chỗ ngồi của mình, gửi một tin nhắn vào trong nhóm: [ Có một ít tiền triển, nghỉ trưa rồi nói cụ thẻ. ]
Các bạn nhỏ rất vất vả mới chịu đựng đến giờ nghỉ trưa và chạy về phía căn tin giống như bị chó dữ đuổi theo.
Tô Vân Thiều cũng bị sự nhiệt tình buôn chuyện của họ làm cho khiếp sợ nên đã chiều theo mọi người và bắt đầu lên tiếng.
Để tránh tương lai phải nói lại thêm một lần nữa. Cô bắt đầu gọi video nhóm, có thể tiếp liền, nếu không thể tiếp thì tùy duyên.
Sau khi nghe xong chuyện xảy ra với gia đình dì Hồng tất cả mọi người đều bàng hoàng, im lặng hồi lâu, không khỏi hoài nghi về cuộc đời.
Những thăng trầm quá lớn có thể mang đến cho người ta sự thay đổi lớn đến như vậy sao? Ba Chu, anh trai Chu Hồng, Chu Hồng đều như vậy.
Bách Tỉnh Thần nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Vân Thiều, có thể cho tớ mượn Đào Yêu hai ngày không?"
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với bạn bè, Tô Vân Thiều không hỏi cậu ta muốn làm gì: "Chỉ cần Đào Yêu đồng ý là được." Bách Tinh Thần ra hiệu đã biết: "Tớ đi liên hệ với cậu ta.”
Tô Vân Thiều rất tò mò về việc tín đồ của chủ nghĩa khoa học muốn mượn Đào Yêu để làm cái gì. Nhìn tướng mạo của Bách Tinh Thần trông không giống bộ dáng sẽ xảy ra chuyện, cũng liền tùy ý cậu ta.
Loại tâm lý như vậy chỉ hai ngày sau khi về nhà liền sụp đổ. Hối hận vì không hỏi sớm, cho dù là tính một quẻ trước để ngăn cản cũng tốt.
Mà lúc này Tô Vân Thiều đối với chuyện này còn chưa biết gì. Buổi tối còn cùng Bách Tinh Thần cùng nhau tan học trở về nhà, tận mắt nhìn thấy cậu ta đón Đào Yêu đi.
Trước khi đi, Đào Yêu quay người lại cười hip mắt nói: "Tô Vân Thiều, bây giờ cô còn có thể giữ tôi lại."
Tô Vân Thiều:22??
"Chẳng phải chính cậu đã đồng ý đi giúp Tinh Tỉnh sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Đào Yêu trong phút chốc đã biến mắt. Bỗng nhiên tức giận hừ lạnh một tiếng, nâng cằm nhỏ, ánh mắt khinh thường, có chút ý vị thâm sâu nói: "Hôm nay cô không để ý tới tôi, ngày mai tôi sẽ khiến cô hối hận không thôi!"
Tô Vân Thieu:???
Tôi không để ý tới cậu hồi nào?
"Đi thôi." Bách Tinh Thần ôm Đào Yêu chân ngắn đi rất nhanh nhìn bộ dạng của cậu ta trông rất vội. Han là tình huống tương đối khẩn cấp.
Đi được hơn mười mét Đào Yêu còn ghé vào trên vai Bách Tinh Thần, làm mặt quỷ với Tô Vân Thiều, gương mặt keo kiệt mang thù.
Tô Vân Thiều: "..." Đây là cái gì? Thời kỳ nổi loạn sao?
Cho đến khi một người một yêu ngồi lên xe, Bách Tinh Thần nhìn thấy Tô Vân Thiều không có đuổi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ hỏi Đào Yêu: "Hiện tại cậu trêu chọc cậu ấy như vậy, chờ cậu ấy xong việc, muốn tính số thì làm sao bây giờ?”
Đào Yêu khoanh tay ôm ngực chẳng hề để ý nói: "Cô ấy nợ tôi nhiều nhân quả nên cũng không dám làm gì tôi cùng lắm chỉ nhéo vào mặt tôi vài cái."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Đào Yêu, Bách Tinh Thần không khỏi xoa xoa ngón tay.
"Người nên đau đầu không phải là cậu sao?" Đào Yêu ngắng đầu nhìn cậu ta: "Cậu chính là người tính toán lén lút sau lưng cô ấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận