Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1029:

Chương 1029:Chương 1029:
Chuong 1029:
"Con đừng kích động! Dù sao bà ấy cũng là bà cụ cố của đứa nhỏ, tới thăm đứa nhỏ cũng là chuyện bình thường.”
Mẹ Ái Nhi vừa giận vừa gấp, nên nói chuyện cũng không còn lựa lời nữa: "Phil Có cụ cố nhà ai lạ ném đứa chắt gái mình đã trông nom từ nhỏ tới lớn xuống biển cơ chứ? Bà già chết tiệt đó chính là muốn bản thân mình được sống lâu hơn một chút, cho nên mới đem con gái của con đi làm vật hiến tế! Nếu bà ta có bản lĩnh như vậy thì tự mình sinh một đứa rồi ném đi! Thần Biển nhất định sẽ cho bà ta sống lâu hơn nhiều!" Bà ngoại Ái Nhi không nói nên lời: "... Con đang nói vớ vẫn cái gì thế? Bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể tự sinh con được sao?"
Mẹ Ái Nhi đã mắt đi một người con gái vì trưởng thôn, còn biết được đứa con gái thứ hai đã bị trưởng thôn bắt đi, trong lòng bà ay bây giờ đang vô cùng hoảng loạn, đâu thèm để ý xem rốt cuộc trưởng thôn còn có thể sinh con hay không?
Bây giờ điều bà ấy muốn làm nhất là cướp lại con gái của mình về, bà cứ cảm thấy nếu không sớm cướp con gái về thì thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Mẹ, mẹ giúp con đi bế con gái con về được không?"
"Được." Nói thực ra, trong lòng bà ngoại Ái Nhi cũng có chút e ngại.
Đã từ rất lâu rồi, trên đảo chưa bao giờ xảy ra tình trạng một đứa trẻ mới sinh ra đã bị trưởng thôn bắt đi như vậy.
Những bé trai và bé gái được hiến cho Thần Biển đều phải trên ba tuổi, nhưng ai cũng không thể nói trước được điều gì, chẳng may đột nhiên lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, liệu có phải vì đứa bé này là chắt gái của trưởng thôn nên mới là ngoại lệ.
Bà ngoại của Ái Nhi vội chạy đi cũng mau chóng trở lại, trên mặt bà còn in han một vết bàn tay, hai mắt bà cũng đỏ lên, bà nói: "Bà già chết tiệt kia đã đưa Ái Nhi cho người khác rồi, cho dù mẹ có hỏi thế nào thì bà ta cũng không chịu nói ra đã đưa đứa nhỏ đi đâu."
Quả là sét đánh giữa trời quangl
Dự cảm chẳng lành của mẹ Ai Nhi đã trở thành sự thật!
Niềm vui được làm mẹ vẫn còn đó, vậy mà mẹ Ái Nhi lại nhận được tin con gái của mình đã bị "tặng" cho người khác, còn có điều gì tàn nhẫn hơn được nữa đây?!
"Bà ta, bà ta dựa vào đâu mà dám tặng con gái con cho người khác? Bà ta dựa vào đâu, dựa vào cái gì aa a a——" Mẹ Ái Nhi điên cuồng đấm xuống đệm giường, cuồng loạn hét lên,"Con muốn giết bà ta, con muốn giết chết bà ta———" Lúc trước, Thiện Nhi kết nối giấc mơ của cha mẹ Ái Nhi để nhằm tạo điều kiện cho họ xảy ra xung đột cảm xúc mãnh liệt, cũng vì để tiện cho việc triển khai ảo trận.
Vì để có được nhiều manh mối hơn, khi ảo trận được mở ra, Thiện Nhi đã tách giấc mơ của cha mẹ Ái Nhi ra.
Từ giấc mơ của cha mẹ Ái Nhị, Thiện Nhi có thể nhìn được toàn bộ quá trình sự kiện trên ( sự kiện đứa con thứ hai của cha mẹ Ái Nhi bị trưởng thôn bắt đi ) thông qua góc nhìn của mỗi người.
Khi mẹ Ái Nhi đang sinh con trong phòng ma đơn sơ, cha Ái Nhi và trưởng thôn đứng ở bên ngoài chờ đợi, cha Ái Nhi khi ấy sốt ruột đi qua di lại, đúng là rất phù hợp với hình tượng một người đàn ông đang lo lắng và chờ mong vợ mình sinh con.
Cho đến khi tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên từ trong phòng mỏ.
Cha Ái Nhi kích động chạy đến cửa phòng phẫu thuật và hét lên: "Cuối cùng tôi cũng được làm cha rồi!"
Ông ta muốn chia sẻ niềm vui được làm cha của mình với những người khác nên đã kéo theo y tá đi ngang qua và liên tục nói "Tôi được làm cha rồi". Nhưng ông ta vừa nói xong lại bị y tá nọ ghét bỏ gạt tay ra.
Ông ta muốn chia sẻ niềm vui của mình với trưởng thôn, nhưng khi quay đầu lại mới thì phát hiện trưởng thôn đã biến mắt.
Cha Ái Nhi hỏi các bác sĩ và y tá trong phòng khám, di theo những gì họ nói và tìm được trưởng thôn đang mượn điện thoại của phòng khám.
Bà ta nói: "Đúng vậy, vừa mới sinh, là một đứa bé gái."
Cha của Ái Nhi không biết trưởng thôn đang nói chuyện với ai, chỉ biết trưởng thôn nhất định đang nói về con gái mình, cho nên ông cứ yên lặng đứng chờ ở đó.
Trưởng thôn thở dài: "Nhất quyết phải như vậy sao? Đứa bé đó cũng có quan hệ huyết thống với anh, anh không thể đổi thành một cô gái thuần âm khác hay sao?"
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, mà trưởng thôn đã có chút tức giận: "Cho dù tôi có nợ anh bao nhiêu, thì nhiều năm như vậy cũng đã trả xong rồi, anh đừng có quá đáng!”
"Cố Trường Trạch! Những người nợ anh lúc trước đều đã chết cả rồi, đến hồn phách cũng chẳng còn, anh còn muốn thế nào nữa? Những người này đều vô tội, bọn họ chẳng có liên quan gì đến chuyện năm ấy cả, nếu anh còn muốn trả thù, được thôi, cứ nhắm về phía tôi đây, thả cho họ một con đường sống không được sao?"
"Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Dù là ân hay oán, thì cũng đã hai trăm năm rồi, bọn họ đều đã đi đầu thai cả, anh rốt cuộc muốn níu chặt không buông tới khi nào đây? Tôi có nghĩ thế nào cũng không cảm thấy anh sẽ vì người phụ nữ đó mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận