Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 362:

Chương 362:Chương 362:
Chương 362:
"Kinh Luân cùng tuổi với Húc Dương." Dì Hồng dường như không chú ý đến vẻ u sầu của con trai, chỉ chuyên tâm nói chuyện với Tô Vân Thiều,"Tuổi tác hai đứa không chênh lệch lắm, hẳn là có rất nhiều chuyện chung để nói nhỉ."
Tô Y Y thầm nói: Cũng chưa chắc đâu.
Một người lớn lên ở nước ngoài, ăn đồ ăn phương Tây, cầm dao nĩa, nói ngoại ngữ và ngắm nhìn các cô gái nước ngoài đã quen.
Một người lớn lên ở nông thôn, ăn cơm trắng là chính, cằm bát đũa, nói tiếng Trung và ngắm ma quỷ từ bé.
Cứ như vậy, hai người không có sở thích hay đặc điểm chung, họ mà có thể nói chuyện với nhau, cô ay sẽ phát sóng trực tiếp trên toàn mạng xã hội cảnh mình vừa trồng cây chuối vừa ăn bàn phím sô cô lai
Tô Vân Thiều chưa làm dì Hồng khó xử, cười đáp lại,"Con nghe nói dì Hồng và anh họ Trác quanh năm sống ở nước ngoài, rất hiếm khi trở về Trung, nhà con nhất định sẽ làm hết lễ nghĩa của người chủ nhà, tiếp đón hai người cẩn thận. Không biết lần này dì Hồng và anh họ Trác định ở lại bao lâu?”
Mẹ Tô lên tiếng trước: "Kinh Luân đang học y, nước ngoài học y rất khó, lần này nó đã đặc biệt xin nghỉ phép để về chơi, Vân Vân, Y Y, hai chị em các con đưa anh di chơi nhé.”
Dì Hồng muốn Trác Kinh Luân và Tô Vân Thiệu ở riêng với nhau, giờ lại có thêm một cái bóng đèn là Tô Y Y thì còn làm ăn được gì nữa?
Vì thế, bà ta nói khéo: "Y Y đã có vị hôn phu rồi, sợ là không được tiện cho lắm?"
"Sao thế được?" Tô Y Y cười tủm tỉm mà ôm lấy cánh tay của Tô Vân Thiều, thân mật tựa trên tay cô, 'Dì cũng đã nói là thân với mẹ con rồi, anh Kinh Luân chính là anh ruột của con và chị, anh em ruột với nhau cả thì còn cần kiêng de gì, phải không ạ?” Ban đầu, dì Hồng vốn muốn tạo dựng mối quan hệ giữa Trác Kinh Luân vào Tô Vân Thiều, để họ có thể thân thiết hơn chứ đừng quá xa lạ như bây giờ, kết quả là bà ta lại tự vác đá nen vào chân mình.
Những lời này là do bà ta tự mình nói ra, hiện tại cũng khó phản bác, đành tự đánh vào mặt mình, miễn cưỡng gật đầu cười,"Đúng rồi nhỉ."
Tô Vân Thiều liếc nhìn đồng hồ rồi nói,"Mẹ, dì Hồng, anh họ Trác, con còn chưa làm bài tập về nhà, con xin phép lên phòng trước."
Tô Y Y cũng nói: "Con cũng chưa làm bài tập xong, mẹ, dì Hồng, anh họ Trác, mọi người cứ nói chuyện từ từ, chị em chúng con xin phép lên phòng làm bài tập trước."
Cả hai cô đều là học sinh lớp mười hai, mùa hè sang năm phải tham gia thi đại học, tuy rằng trong nhà có công ty riêng, không lo đến chuyện ăn mặc, nhưng dì Hồng cũng không dám nói ra câu "Việc học của con gái không quan trọng, gả cho đàn ông tốt quan trọng hơn", chỉ đành cố cười gật nói, nói ra lời trái lòng: "Việc học quan trọng, nhưng cũng phải để ý sức khoẻ, đừng học muộn quá."
Mẹ Tô vẫy vẫy tay: "Đi đi, dì Hồng và anh Kinh Luân của các con sẽ còn ở lại nhà ta mấy ngày, còn rất nhiều cơ hội để trò chuyện."
Tô Vân Thiều cùng Tô Y Y vội vàng chạy lên tầng, hai chị em nắm tay cười nói vui vẻ, nhìn thoáng qua có thể thấy tình cảm của họ rất tốt.
Dì Hồng vừa định nói gì đó, Trác Kinh Luân đã nhẹ giọng nói: "Mẹ, dì Vạn, con còn mấy trang luận văn chưa xem qua, con cũng xin phép về phòng trước?"
Mẹ Tô phát hiện ra dưới mắt Trác Kinh Luân có quang thâm, cảm thấy rất đau lòng: "Mau di đi, là do hai chúng ta lúc nói chuyện không chú y tới thời gian, đã giữ con lại lâu thế, con đi xem đi, xem xong thì nghỉ ngơi cho tốt, cũng chưa quen múi giờ, chắc là con mệt lắm rồi."
"Không mệt ạ." Trác Kinh Luân cười nhàn, "Di Vạn đừng lo."
So với mẹ Tô, thái độ của người mẹ ruột như dì Hồng lại lạnh lùng hơn nhiều: "Đi đi."
Nụ cười của Trác Kinh Luân lại nhạt thêm một chút,Vâng, mẹ cùng dì Vạn cũng đừng nói chuyện đến khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong anh ta xoay người, đi vào phòng dành cho khách ở tầng mội.
Cho đến khi vào trong phòng, khóa cửa lại, anh ta mới có thời gian lấy di động ra xem.
Có rất nhiều bạn bè hỏi anh ta tại sao đột nhiên xin nghỉ phép để trở về Trung, ở nhà đã xảy ra chuyện gì, bài nghiên cứu và báo cáo của anh ta phải làm sao, khi nào thì trở về, giáo sư cũng gửi tin nhắn riêng hỏi xem bệnh tình của bà ngoại anh ta thế nào rồi, có cần nghỉ thêm mấy ngày nữa không.
Trác Kinh Luân không khỏi cười khổ.
Lúc về nước, lý do xin nghỉ anh ta dùng chính là: trở về gấp để thăm bà ngoại bị bệnh.
Trước khi trở về, Trác Kinh Luân thật sự cho rằng bà ngoại mình bị bệnh, anh ta vội vã xin nghỉ, chưa kịp cầm theo cái gì đã lập tức chạy về nhà, nào ngờ vừa về đã thấy mẹ mình đã trang điểm cần thận, không có một chút buồn đau nào.
Lúc ay anh ta cảm thấy không đúng lắm, nhưng nghĩ lại mẹ mình cả đời hiếu thắng, chắc là không muốn để lộ ra ngoài, tránh cho người ngoài hỏi nhiều nên mới thế. Cho tới tận khi đăng ký thủ tục, anh ta mới biết được nơi mẹ mình muốn đi là thành phố B, mà không phải thành phố J - nơi bà ngoại đang ở.
Trác Kinh Luân ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi mẹ mình: "Mẹ, sao bà ngoại lại chuyển đến bệnh viện ở một thành phố xa như vậy?”
Chu Hồng chỉ cười không nói, phải đến lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố B, ngồi trên xe đi tới nhà họ Tô, bà ta mới lên tiếng: "Bà ngoại con có tuổi rồi không tránh khỏi có tí bệnh tật, không có gì đáng ngại. Lần này trở về, mẹ muốn dẫn con tới gặp con gái ruột của dì Vạn con, con biểu hiện tốt một chút cho mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận