Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 447:

Chương 447:Chương 447:
Chuong 447:
Bùa Bình An do Tô Van Thiều làm ra có tác dụng rất lớn, Diêu tổng đã tin tưởng cô từ lâu rồi, cho nên dù Tô Vân Thiều có nói cái gì thì Diêu tổng cũng đều cảm thấy rất tốt.
Toàn bộ đồ vật dùng để bày trận cô đều để ở chung cư, vì thế Tô Vân Thiều đã gọi điện thoại cho Bách Tinh Thần, nhờ cậu ấy đưa đồ qua đây.
Sau khi bày tụ nguyên trận cho Diêu tổng xong, cô còn phải tới nhà họ Thời để đặt một trận pháp tương tự, để tránh làm cho các bạn nhỏ khác phải chạy tới chạy lui vì mình.
Trong thời gian chờ Bách Tinh Thần đưa đồ tới, Diêu tổng đưa Tô Vân Thiều đi tham quan văn phòng của ông ấy.
Nói là văn phòng, kỳ thật là phòng triển lãm những món đồ sưu tập cá nhân của Diêu tổng.
Ông ấy không dựa vào giá trị của món đồ trên thị trường, chỉ cần cảm thấy thú vị, yêu thích, thì cho dù món đồ đó có giá trị mấy trăm vạn ông cũng sẽ đặt ở đó, mà món có giá chỉ vài đồng ông cũng đặt ở đó.
Tô Vân Thiều rất ngưỡng mộ ông ấy ở điểm này, yêu tiền nhưng không tham tài, là người rộng rãi, quan tâm và yêu thương nhân viên, nhưng mà tính cách có chút khờ, dễ bị lừa.
Hơn nữa, sau khi nghe xong những lời khen của cô, luồng vận khí màu xám trên người Diêu tổng đã biến mất, chứng minh là Diêu tổng thật sự để những lời cô nói ở trong lòng, từ bỏ được suy nghĩ nào đó, bởi vậy mới né được một tai hoa.
Điều khiến người trong Huyền môn khi xem tướng, xem phong thuỷ cảm thấy khó chịu nhất chính là: Nhìn cũng nhìn rồi, nói cũng nói rồi, nhưng đương sự lại xem lời bạn nói như gió thoảng qua tai, đến khi xảy ra chuyện, ngược lại còn chỉ trích bạn không kiên trì?
Người như Diêu tổng đây, thật là một đối tác vô cùng hoàn hảo.
Tô Vân Thiều cảm thấy Ngọc Bạch Y đã tìm được một ông chủ tốt, đồng thời, cô còn muốn giới thiệu người này với ba Tô nữa.
Cho dù hai bên làm trong hai ngành sản xuất khác nhau, cũng chẳng có mối liên hệ nào trong công việc làm ăn, nhưng có được một người bạn thú vị như vậy cũng rất tốt.
Tô Vân Thiều rất thưởng thức Diêu tổng, Diêu tổng cũng rất thích cô, tuổi trẻ tài năng nhưng không cậy tài mà khinh người, còn không khinh thường sở thích của ông ấy, nghiêm túc lắng nghe ông ấy giới thiệu từng chút một, còn cần thận quan sát bộ sưu tập của ông ấy.
Người như vậy, nếu không phải sau lưng cô còn có một ông lớn thương nhớ, Diêu tổng thật muốn đem cô về làm con dâu giúp mình quản lý gia sản.
Không làm được con dâu thì làm bạn cũng được!
Diêu tổng lật đật chạy chậm đến trước ngăn tủ, lấy ra từ bên trong một chiếc bình thuỷ tỉnh trong suốt,"Đại sư, tôi nghe Tiểu Ngọc nói, những người làm trong nghề này như các cháu còn phải lấy một nửa số tiền mình có đi làm từ thiện.”
Tiểu Ngọc: "..."
Tô Vân Thiều nhịn cười, hình như cô đã biết được tại sao anh Từ lại gọi Ngọc Bạch Y là cậu Ngọc rồi.
"Đây là quà tôi tặng cho cháu, hẳn là không cần đem đi quyên góp đâu nhỉ? Cũng không phải là đồ vật gì đáng giá cả."
Nói vài câu chuyện, còn xem qua nhiều đồ vật ông ấy đã sưu tầm, Diêu tổng đã không còn xem Tô Vân Thiều như người ngoài nữa, giọng điệu nói chuyện cùng cách tặng quà của ông cũng trở nên thoải mái hơn.
Tô Vân Thiều cũng không thèm để ý liền nhận lấy, vừa mở ra, cô đã bị thứ ở bên trong dọa sợ,"Thắm sa?"
Diêu tổng: "Là thứ quái gì?"
Ngọc Bạch Y: "Là thứ gì vậy?”
"Thắm sa là một loại cát màu xanh lam, vừa có đặc tính mềm mại như nước đồng thời cũng có đặc tính như cát, sờ vào rất mềm mại, lành lạnh man mát, là một loại nguyên luyện để luyện khí rất hiếm gặp." Tô Vân Thiều giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng đối với Diêu tổng và Ngọc Bạch Y mà nói, họ chỉ biết đó là một loại cát mềm mại mà thôi.
Diêu tổng: "Lúc mua chính tôi đã phát hiện ra nó không phải là cát nhuộm màu, mà vốn dĩ chính là một loại cát màu xanh, cảm thấy có chút thú vị nên mới mua về, người bán nói đây thực ra là một loại cát có thể nung thành kim loại hay pha lê gì đó. Nếu cháu thích nó, vậy có nghĩa là tôi tặng món quà này là đúng, cháu cứ nhận đi!"
Diêu tổng xoa xoa cái bụng tròn của mình, cười ha hả, Tô Vân Thiều thấy thế cũng không khách sáo với ông ay làm gì nữa,"Vậy cháu xin nhận.”
Xuất phát từ lòng tốt, Tô Vân Thiều mở miệng giúp Diêu tổng tránh khỏi một hồi tai họa, nhưng Diêu tổng hoàn toàn không biết chuyện gì cả, nhưng vì ông ấy quý Tô Vân Thiều nên lại tặng cho cô thêm món quà nữa.
Nhân quả luân hồi, ở hiền gặp lành.
Ngọc Bạch Y thấy màu sắc của hạt cát này rất đặc biệt, duỗi tay sờ sờ, đúng là mềm mại lại mát lạnh thật, cảm giá khá thú vị.
"Vân Thiều, cái này có thể luyện thành thứ gì?”
Tô Vân Thiều: "Nó cũng chẳng thể luyện thành thứ gì đặc biệt cả, nhưng có thể gia tăng tính dẻo dai cho đồ vật, cũng giống như việc cậu tăng thuộc tính của vũ khí trong game vậy."
Lúc trước thấy dáng vẻ Tô Vân Thiều kinh ngạc như vậy, Diêu tổng và Ngọc Bạch Y còn tưởng rằng là nó là món báu vật gì đó hiếm gặp kỳ lạ chứ, vừa nghe cô nói ra tác dụng của nó, lập tức cảm thấy tẻ nhạt không có gì thú vị cả.
Diêu tổng: "Tôi còn tưởng rằng có thể cho cháu được món trang bị Thần cấp gì chứ."
Ngọc Bạch Y: "Không đến Thần cấp thì ít nhất cũng cũng phải là bán thần cấp, kết quả không chẳng xét nổi cấp bậc nào, chỉ có thể tăng thêm một thuộc tính mà thôi. Không nói đến mấy loại thuộc tính như gió, lửa, sét, điện linh tinh kia, hoá ra chỉ thêm thuộc tính dẻo dai, mà cậu dùng kiếm gỗ đào chứ đâu có dùng roi, thêm thuộc tính dẻo dai để làm chi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận