Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 645:

Chương 645:Chương 645:
Chương 645:
Tô Vân Thiều không thể không nhắc nhở cô em gái biết luật mà vẫn muốn phạm luật của mình: "Con tê tê nhỏ đó vốn không phải yêu quái, nếu em muốn tha nó về thì chị em thực sự phải ngồi tù mọt gông đấy."
Mang động vật bình thường được quốc gia bảo vệ về nhà khác hoàn toàn với mang động vật được bảo vệ nhưng đã biến thành yêu quái về nhà.
Nếu việc trước mà bị người ta tố cáo, cô chắc chắn sẽ phải vào tù ngồi chơi xơi nước.
Còn nếu bị tố cáo việc sau, cô còn có thể đưa ra giấy chứng nhận yêu quái lấy được ở chỗ Cao Nhiên, chứng minh bọn chúng là yêu quái muốn sống trong xã hội loài người mà thôi, chỉ là trùng hợp ở nhờ trong hộ khẩu nhà cô.
Tô Y Y lè lưỡi, cô chỉ mới nghe Ngọc Bạch Y khoe đã được chạm vào tê tê nhỏ đã ghen tị tới mức bồn chồn cả tay chân rồi.
"Không sao đâu, Vân Tiêu, Vân Đình và cậu Ngọc đều đã nói con tê tê nhỏ đó rất thông minh, lại còn rất bám chị mà, không khéo tới lúc nào đó nó sẽ thành yêu quái thôi, khi ấy chị có thể mang nó về nhà mình rồi."
Tô Vân Thiều: ".." Im miệng ngay!
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy mỗi một câu Tô Y Y nói ra hôm nay đều là một cái bẫy chờ cô lọt vào, chỉ nghe thôi đã khiến cô vô cùng sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng mà bịt miệng em gái lại.
"A, có chim kìa." Bỗng nhiên, Tô Húc Dương nói.
Cả nhà ngửa đầu nhìn theo hướng anh ấy chỉ, có một con chim đang giang rộng cánh bay lượn trên bầu trời, nó bay rất cao, mà tầm nhìn của họ thì có hạn nên không nhận ra đó là giống chim gì.
Mẹ Tô và Tô Y Y vội lấy máy ảnh ra chụp lại, sau khi phóng to ra, họ phát hiện... 'Hình như là chim đại bàng thì phải?”
Tô Vân Thiều cũng đoán như vậy, nhưng cô không biết phân biệt loài đại bàng, chỉ cảm thấy chú chim này thoạt nhìn rất dũng mãnh và tràn đầy sức sống.
Sau lần nhìn thấy chim đại bàng vào ngày hôm đó, người nhà họ Tô còn bắt gặp chim đại bàng thêm rất nhiều lần nữa, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên họ không dám chắc nó có phải là con chim đại bàng mà họ đã gặp lần đầu tiên hay không.
Đã hơn một nửa kỳ nghỉ trôi qua, nhà họ Tô đã đặt lịch trở về vào ngày mai, để dành một ngày nghỉ ngơi ở nhà.
Hôm nay vận may của họ rất tốt, buổi sáng họ đã nhìn thấy được cầu vong hiếm có trên thảo nguyên, còn buổi chiều thì gặp được một túp lều nằm một mình trên thảo nguyên.
Thảo nguyên vốn hoang vắng, thi thoảng, cứ cách một hai tiếng lái xe, cả nhà họ mới bắt gặp được một túp lều, người sống trong lều nghe tiếng động sẽ đi ra, còn vui vẻ mời cả nhà họ tới làm khách.
Sống trong thành phố lớn đã lâu rồi, hàng xóm láng giềng đều có ranh giới, có người sống ngay đối diện nhà họ, nhưng họ chẳng biết nổi tên tuổi nghề nghiệp của người nọ, cũng chẳng khi nào gặp được cảnh có người lạ sẽ mời họ đến nhà làm khách như hôm nay.
Ban đầu họ sẽ còn rất cảnh giác, sợ sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm.
Nhưng dưới lời mời nhiệt tình của chủ nhà, họ vẫn tới đó.
Ba mẹ Tô nhắc khéo chủ nhà, người chủ nhà chỉ cười nói: "Chỗ chúng tôi có ít người, cũng chẳng máy khi có khách du lịch tới, lúc chúng tôi gặp người lạ cũng thấy tò mò như khi mọi người nhìn thấy dê bò vậy.”
Tô Y Y biết về chuyện này, cô ấy kể có một nhóm khách du lịch khi nhìn thấy dê bò được chăn thả trên thảo nguyên thì đã ngạc nhiên mà reo lên: "A, có dê có bò kìal"
Mà những người dân bản địa khi nhìn thấy nhóm khách du lịch ay cũng mừng rỡ kêu lên "A, có người kìal"
Cả nhà họ Tô sau khi nghe Tô Y Y giải thích xong: "..." Người bình thường chẳng có máy ai không sợ rắn lắm, cho nên Vân Tiêu và Vân Đình vẫn đóng giả làm vòng tay cuốn trên cổ tay của Tô Vân Thiều, còn Nhu Mễ thì ngoan ngoãn mà ngồi xổm trên đầu gối của cô.
Gia đình này có một cô con gái nhỏ khoảng ba bốn tuổi, rất ít khi cô bé nhìn thấy được một chú mèo nhỏ xinh đẹp như Nhu Mễ, cô bé vui đến mức không thể nói rõ thành lời.
"Meo meo, meo meo..." Cô bé nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé, đặt lên hai bên đầu, bắt chước theo động tác của mèo may mắn, cố gắng học tiếng mèo kêu, nhưng không biết học thế nào mà lại chuyển dần sang tiếng "ngao, ngao".
Cũng không biết tiếng mèo con kêu từ lúc nào đã thành tiếng hồ, quan trọng là bản thân cô bé còn không phát hiện ra điểm sai, tiếp tục bắt chước tiếng hổ kêu, vừa kêu vừa nhìn Nhu Mễ đầy mong đợi.
Nhu Mễ: ?
Hành vi ngốc nghéch của đứa trẻ loài người thật sự khiến người ta khó hiểu, nó hoàn toàn không hiểu được cô bé con này muốn làm gì.
Con mèo trắng nhỏ lười biếng nằm ở trên đùi Tô Vân Thiều, đôi mắt hai mầu của nó lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ, trên mặt mèo nhỏ lộ ra vẻ khó hiểu và đau khổ mà người khác khó nhận ra được. Cô bé con bắt chước tiếng ho kêu một lúc lâu cũng thấy mệt, bè ngồi xổm trên mặt đát.
"Meo meo meo meo..."
Không biết vì lý do gì mà cô bé lại đột nhiên chuyển từ tiếng "ngao ngao” sang "meo meo”, hình như là đang nói tiếng mèo, nhưng đáng tiếc Nhu Mễ là cáo, nghe không hiểu tiếng mèo.
Nhu Mễ có chút mệt mỏi, ghen tị nhìn Vân Tiêu và Vân Đình đang đóng giả làm vòng tay không phải đối phó với trẻ con, nó cũng dứt khoát cuộn người lại thành một quả bóng, không thèm để ý nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận