Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1101:

Chương 1101:Chương 1101:
Chuong 1101:
Mấy người Tuệ Tâm vừa mới thấy rõ bộ dáng của con sâu kia, cả người còn chưa kịp nổi da gà, con sâu kia đã bị Cổ Âm Dương một ngụm nuốt vào, cũng không biết lấy cái đầu nho nhỏ của nó, đều nuốt đi nơi nào.
Nuốt vào một con sâu lớn như vậy, Cổ Âm Dương ưỡn cái bụng nhô lên, đánh một cái "ợ" biểu thị nó đã no bụng, nó kéo cái bụng to giống như mang thai mấy tháng gian nan bò trở về, xụi lơ ở lòng bàn tay Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều xé bỏ bùa định thân ở trên người trưởng thôn, sờ sờ đầu Cổ Âm Dương, bỏ nó vào túi,"Vất vả cho em rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ngắng đầu lên lần nữa, chỉ thấy trưởng thôn từng chút từng chút già yếu đi, tóc rụng từng mảng, thân hình càng còng xuống, trong một đêm lốm đốm trên mặt cùng trên tay đã toát ra một mảng lớn, cả người đều gay đi, mùi vị gần đất xa trời trên người cũng nồng đậm đến mức Ái Nhi đều có thể ngửi thấy.
Những thay đổi này đủ để chứng minh cách nói của trưởng thôn không sai, sự trường thọ của bà ta chính là do con sâu không biết tên kia mang đến.
Bản thân trưởng thôn sau khi phát hiện ngược lại đã nở nụ cười, như cười lại như khóc,"Rốt cục tôi cũng biến thành người!" Bà ta muốn tìm người để nói chuyện, phát hiện ánh mắt của mình hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có thể hướng về phía chính diện nói,"Những thứ thuốc mà Ai Nhi bỏ vào trong thức ăn của tôi đều không có tác dụng gì, mấy người đừng vì cái này mà bắt nó."
Ái Nhi:!II
Thôn trưởng quay đầu nhìn về phương hướng truyền đến âm thanh của Ái Nhi,"Tôi đã sống quá lâu, đã quá quen thuộc với hương vị của những thức ăn kia, bên trong bỏ thêm nguyên liệu vừa ăn đã biết, chỉ là tôi không chết được, cũng liền tùy nó, để cho nó vui vẻ một chút."
Trong lúc nhất thời, Ái Nhi khiếp sợ đến mất đi năng lực nói chuyện, sau khi phản ứng lại thì tức giận đến cả người run ray.
"Tôi một chút cũng không cảm động!”
Đôi mắt của trưởng thôn không thể phản chiếu bất kỳ cảnh tượng nào, không có tiêu cự, không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào trên thế gian, cũng không phản ánh được bất kỳ cảm xúc nào.
Bà ta cũng không biết vì sao, đại khái là sống lâu như vậy, khó có được một tiểu bối thật lòng muốn chiếu cố hiếu thuận với mình, nhưng bà ta lại hết lần này tới lần khác đánh nát thế giới đơn thuan của đứa nhỏ, liền muốn thuận theo nó, để cho nó có thể vui vẻ một chút?
Tô Vân Thiều không dám gật bừa: "Nếu bà chết theo ý của cô ay cô ấy sẽ trở thành tội phạm giết người, nếu bà không chết, cô ay ngày đêm đều bị tra tan ay náy bởi tâm lý đầu độc người thân, ngày hôm sau lại tiếp tục bỏ thuốc, bà xác định là muốn cho cô ấy vui vẻ sao?"
Phương Hữu Đức: "Nếu bà thật sự muốn làm cô ấy vui vẻ, tự cho chính mình một đao không phải là càng nhanh hơn sao?”
Thôn trưởng trầm mặc.
Cao Nhiên đã liên hệ với mấy đồng nghiệp, từng người nói cho cá Thái Cực Dương vị trí của bọn họ, để cá Thái Cực Dương hỗ trợ mang người tới.
Cá Thái Cực Dương làm bam một câu "Mấy người coi tôi là tài xế taxi vận chuyển trong một phút à?" Lầu bầu xong thì hùng hỗ theo định vị đi qua tìm người, không đến một phút đồng hồ liền đem những người đã sớm chờ ở bên bờ biển toàn bộ di chuyển tới đây.
Chờ những đồng nghiệp kia tiếp nhận công việc, mang Ái Nhi và trưởng thôn đi, mấy người Tô Vân Thiều đã tụ tập lại thương lượng an bài chuyện sau này.
Khúc Vu Hoa: "Phải chờ tới tháng tư sang năm rồi mới đi sao?"
Phương Hữu Đức: "Thời gian hơn bốn tháng là quá dài, cũng đủ để Cố Trường Trạch chuẩn bị chu toàn, chúng ta nên nhân lúc ông ta đang bị thương nặng mà lây mạng ông tat" Tuệ Tâm: "Nếu ông ta cũng có suy nghĩ thế này, ở đó đặt bẫy chờ chúng ta thì sao?"
Tô Vân Thiều khoát tay,"Trước tiên nghĩ biện pháp phái người đi tới sa mạc phía Tây nhìn xem đi."
Máy người Tuệ Tâm đồng thanh hỏi: "Vi sao là sa mạc phía Tây?"
Cá nhân Tô Vân Thiều cảm thấy nơi đó có khả năng lớn nhất, nhưng quả thật không thể ngừa khả năng có những sa mạc khác nữa.
Cố Trường Trạch nói địa điểm mơ hồ như vậy, có lẽ chính là vì để cho bọn họ chạy ngược chạy xuôi, tranh thủ cho mình thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tô Vân Thiều nhớ tới lúc mới phát yêu cầu cho cá Thái Cực Dương, thấy được tin nhắn Cao Nhiên gửi tới đã một lúc lâu: "Đội trưởng Cao, anh nói cá chép củ âu là có ý gì?"
Cao Nhiên liền nói thẳng: "Toàn bộ tộc người cá đã đăng ký ở dưới hộ khẩu của Vân Thiều, cá Thái Cực Dương thuận thế tìm tới anh, muốn đăng ký cho chính mình và em gái, còn mang đến một con cá chép, cá chép lại mang theo củ ấu."
Đám người Tô Vân Thiều: "..." Theo xu thế này, luôn cảm thấy củ ấu cũng có thể mang đến chút gì đó.
Cao Nhiên hỏi Tuệ Tâm: "Nghe nói cá chép và củ ấu kia đều ở chùa Viễn Sơn, thật vậy sao?" "La bọn họ.” Tuệ Tâm nhớ lại"Cá chép kia không biết được khách hành hương phóng sinh ở chùa Viễn Sơn vào lúc nào, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà biến thành yêu, củ ấu cũng vậy, chúng nó không đả thương người, chỉ ở đó mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận