Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1198:

Chương 1198:Chương 1198:
Chuong 1198:
Thật ra điều Tô Y Y muốn hỏi và muốn biết nhất là người mẹ Hồ mà cô ấy đã gặp khi Hồ Bình Bình ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không phải là giáo sư Chân!
Giáo sư Chân: "Không có, trước đây cô luôn bận bịu với các dự án, khi Bình Bình xảy ra chuyện, cô đã không có thời gian đi thăm con bé. Bây giờ khó khăn lắm cô mới làm xong công việc nên mới ghé qua đây thăm lão Hồ này."
Tô Y Y: 222
Tại sao nghe có vẻ như mối quan hệ giữa giáo sư Chân và Hồ Bình Bình không được thân thiết là mây nhỉ?
"Thật ra Bình Bình là con gái của lão Hồ và vợ cũ." Giáo sư Chân nói.
Tô Y Y hoàn toàn không ngờ giáo sư Hồ lại có tới hai cuộc hôn nhân, cô ấy ngại không dám hỏi giáo sư Chân vì sao bà ấy và Hồ Bình Bình không có quan hệ huyết thống mà lại có vài nét giống nhau. Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ ngượng ngùng gãi má rồi lấy hộp quà từ trong túi ra.
"Cô ơi, em tặng cô, đây là lá bùa bình an do chị em vẽ, sau khi đeo vào thì sẽ được bình an vô sự đấy."
Làm gì có người giáo viên nào lần đầu tiên gặp học sinh, không những không tặng quà gặp mặt ma con nhan qua cua hoc sinh chứ?
Giáo sư Chân lại là kiểu người coi trọng lễ nghi, vì vậy càng không thể làm điều đó.
"Lão Hồ có tặng cho cô một lá bùa bình an rồi, cái này..."
"Không giống nhau đâu ạ, lá bùa lúc trước chỉ là bùa bình an thông thường, còn đây là bùa bình an cực phẩm mà em vốn định tặng cho thầy đấy." Sợ giáo sư Chân không nhận, Tô Y Y trực tiếp nhét hộp quà vào tay của bà ấy: "Mới đầu em không biết cô sẽ đến, nên không có chuẩn bị quà cáp gì, mong cô sẽ nhận cái này."
Ngay khi nghe nói lá bùa này vốn được chuẩn bị cho giáo sư Hồ, giáo sư Chân đã quyết định nhận nó, ai bảo bà ấy thích giành đồ và học sinh của chồng chứ? Mà lá bùa bình an cực phẩm này lại hội tụ cả hai yếu tố trên nữa.
"Không biết em đến nên cô cũng không chuẩn bị quà gì." Giáo sư Chân lần mò trong túi áo khoác trắng của mình và tìm thấy một món đồ nhỏ, đó là một mảnh linh kiện kim loại có kích thước nhỏ như pin cúc áo, kiểu dáng cực kỳ phổ thông.
"Cái này có từ tính có khả năng hút vật khác, chỉ cần gắn vào điện thoại thì cho dù đi đến đâu cũng không bị mất tín hiệu. Nếu em không chê vì cô đã dùng qua vài lần thì cứ nhận nó nhé."
"Sao em lại chê được chứ?" Tô Y Y vô cùng vui vẻ nhận lấy, giống như nhận được một món đồ quý giá vậy: "Có điều cô không biết đâu, chị em cứ như có thể chất Conan vậy á, mấy lần đi thi đấu đều gặp phải tình trạng phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, gọi điện thoại không được làm em sốt ruột muốn chết. Có cái này rồi thì em không còn sợ mắt liên lạc với chị của em nữal"
Hễ có đồ tốt là lập tức nghĩ đến chị mình, tình chị em như thế khiến giáo sư Chân vô cùng ngưỡng mộ.
"Tình cảm giữa em và chị em tốt thật đấy."
"Đúng thế al" Tô Y Y thích nhất là nghe người khác khen ngợi mối quan hệ giữa hai chị em tốt đẹp như thế nào, thấy giáo sư Hồ vẫn chưa quay lại, cô ấy vội vàng đi qua ngồi vào chỗ của giáo sư Hồ.
"Cô ơi, để em ke cho cô nghe về chị em nhé."
Giáo sư Chân: "Được."
Nửa tiếng sau, nhìn Tô Y Y nói liên tục không ngừng nghỉ, Giáo sư Chân: "..." Nụ cười của bà ấy dần trở nên cứng nhắc.
Vào buổi tối, lúc Tô Y Y về đến nhà, cô ấy có hơi bất ngờ khi thấy rõ ràng Tô Vân Thiều đã ra ngoài trước nhưng lại về sớm hơn cô ay
"Chị! Sao chị lại trở về rồi2"
Tô Vân Thiều hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: "Mẹ nói số lượng rái cá biển và rái cá nước ngọt trong nhà lại tăng thêm nữa rồi, chị phải về xem thử đã."
Tô Y Y: "Nhiều lắm à?"
"Ừ, mẹ nói nhiều lắm." Tô Vân Thiều cũng không rõ số lượng rái cá cụ thể là bao nhiêu, thấy bây giờ mình còn đang rảnh vì trận chung kết vẫn chưa bắt đầu, cô quyết định về nhà xem một chuyến, tránh cho đàn rái cá biển và rái cá nước ngọt đó nhắn chìm nguyên căn nhà của cô.
Tô Y Y khá thích loài động vật nhỏ dù ăn hay ngủ cũng nổi lềnh bềnh trên mặt nước như may bé rái cá biển này, vừa hay cô ấy cũng có chuyện cần nói với Tô Vân Thiều cho nên quyết định đi chung với cô luôn.
Trên đường di [ô Y Y đưa món đồ nho nhỏ mà giáo sư Chân tặng mình cho Tô Van Thieu: "Chị ơi, chị mang theo cái này đi, có nó rồi là bảo đảm không sợ người khác chơi xấu mình nữa!"Người khác" mà em nói ở đây chính là Cố Trường Trạch và Đặng Hán đó, à, có lẽ còn phải thêm Abe Shota nữa."
Thật ra Tô Vân Thiều không quá để ý chuyện mình có thể gọi điện thoại hay không, có điều khi thấy rõ món đồ đó, cô cầm nó trong tay quan sát một hồi rồi nói: "Huyền Mặc, cậu thấy sao?"
Huyền Mặc cười một tiếng: "Loài người đúng là rất thú vị."
Trong lời nói của nó có ẩn ý khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận