Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 695:

Chương 695:Chương 695:
Chương 695:
Phương Hữu Đức và Phùng Thành chia nhau phân công quỷ sai của mình. Quỷ sai bay lượn bên ngoài một vòng, phát hiện chúng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Nói cách khác sương mù bao quanh thôn Cổ chỉ ảnh hưởng đến những sinh linh còn sống. Bởi vì những sinh linh còn sống có nguyên khí hay sao?
Nếu quỷ sai không bị ảnh hưởng, Phương Hữu Đức và Phùng Thành cũng yên tâm phái bọn họ đi ra ngoài.
Mọi người di phía sau Tuệ Tâm, tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng về phía thôn Cổ. Thôn Cổ nằm ở phía Bắc Nam. Cả đoàn người bọn họ đi từ phía bên hông cũng chính là đi tới từ hướng Tây. Nơi này là một vùng đất rộng lớn được khai hoang mà thành, hơn nữa còn được gieo trồng rất nhiều như khoai lang đỏ, cải trắng, củ cải, rau xà lách, cải bó xôi... Ở phía xa xa còn có ruộng lúa vàng rực liền kề nhau được bao quanh bởi bờ đê và sông ngòi.
Trong thôn trồng những loại cây trồng này cũng đủ để người trong thôn tự cung tự cấp, vậy nên người trong thôn cũng không cần giao lưu với bên ngoài.
Tô Vân Thiều khom lưng, cúi xuống hái một mẫu bắp cải nhỏ bên bờ ruộng. Đang lúc giơ tay định cho vào trong miệng lại bị Vân Tiêu và Vân Đình ngăn lại, cả hai đều cảm thấy tình hình ở nơi này có vẻ không ổn.
Vân Tiêu: "Đề tôi"
Vân Đình: "Giao cho eml Chị đừng ăn linh tinh, chỗ này cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì. Ngộ nhỡ ăn xong trúng độc thì phải làm sao đây?”
Tốc độ lao ra của hai anh em họ quá nhanh, Đào Yêu không kịp dùng ảo ảnh che chắn cho họ. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai người họ cứ vậy mà bị bại lộ.
Lạc Tầm Lục: "Chị Vân Thiều, chị đây là?”
Nếu đã bị phát hiện, Tô Vân Thieu cũng không định tiếp tục giấu giếm nữa. Cô vô cùng thoải mái nói: "Vô tình gặp được hai bé rắn yêu này."
Cô cũng không hỏi có thể mang theo yêu quái tham gia thi đấu hay không. Dù sao mang cũng đã mang rồi vậy còn có thể làm gì được nữa chứ? Điện thoại di động đã bị tịch thu, lúc này ban tổ chức còn bắt cô dẫn yêu quái ra ngoài được sao?
Tô Vân Thiều nhìn về phía Vân Tiêu và Vân Đình đã ăn qua lá bắp cải: "Sao rồi?"
Vân Tiêu: "Có một chút độc."
Vân Đình: "Vân Vân, những thứ ở nơi này đều có thể có độc. Chị đừng ăn linh tính hay tùy tiện chạm vào.” "Được."Tô Van Thiều xoa xoa đầu của bọn họ, cả hai cũng không biến lại thành hình dạng của chiếc vòng tay nữa mà biến thành hai con rắn nhỏ. Một con màu trắng bạc còn con còn lại thì có màu vàng kim. Mỗi một con rắn nhỏ quấn chặt vào hai cánh tay của Tô Vân Thiều.
Cô mang theo bên người ba bé yêu quái, nhưng cho đến tận bây giờ chỉ còn lại Đào Yêu vẫn đang cắm trong mái tóc của cô là chưa bị bại lộ.
Biết rõ trách nhiệm to lớn của bản thân, Đào Yêu an phận làm một cây trâm nhỏ cài trên mái tóc Tô Vân Thiều, hoàn toàn không dám hó hé một tiếng nào.
Đột nhiên, Tô Vân Thiều cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dừng lại trên cánh tay của cô. Nói đúng hơn là ánh mắt ay dừng lại trên người của Vân Tiêu và Vân Đình. Cô nhìn theo hướng đó thì thấy Đông Kiến Bạch.
Đông Kiến Bạch đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu và Vân Đình, sau đó anh ta nhắn mạnh từng chữ một: "Cô có rắn."
Tô Vân Thieu:???
"Nếu Đông đạo hữu sợ rắn, tôi có thể tránh xa anh một chút." Vừa nói, Tô Vân Thiều vừa lùi về phía sau.
"Không phải." Đông Kiến Bạch dứt khoát lắc đầu, anh ta bước lên phía trước một bước lớn, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Người đàn ông lúc trước luôn tỏ vẻ lạnh lùng, không nói chuyện với bất kì ai lại đột nhiên lộ rõ bản tính chân thật của mình.
"Tôi cũng nuôi rắn, vậy nên chúng ta đều là bạn của rắn."
Người bạn nuôi rắn Tô Vân Thiều:?22
"Đông đạo hữu, tôi cảm thấy khái niệm bạn của rắn trong nhận thức của anh và tôi không giống nhau cho lắm!"
Người bình thường nuôi rắn chỉ nuôi vài con rắn cảnh làm thú cưng. Một số khác liều mạng hơn một chút thì sẽ nuôi rắn độc nhưng rắn của cô lại không hề giống vậy. Bọn nó là rắn yêu biết nói chuyện, sau khi tu luyện còn có thể biến thành người. "Đều như nhau." Đông Kiến Bạch nói, một người đàn ông cao khoảng một mét chín bối rối gãi đầu, dường như không biết nên nói gì mới phải.
Kiểu hành động ngớ ngắn này ngay lập tức kéo anh ta xuống khỏi ngôi vị soái ca mặt lạnh, trở nên rất gần gũi và thân thiện.
Từ lúc Tô Vân Thiều hiểu ra bản tính ăn nói vụng về của người đàn ông này hoàn toàn đối lập với vẻ bề ngoài đẹp trai, lạnh lùng của anh ta thì cô đã cảm thấy sự tương phản này cũng quá đáng yêu rồi.
Cuối cùng Đông Kiến Bạch cũng nghĩ ra bản thân cần nói điều gì: "Chúng nó đều là rắn mà những người bình thường luôn cảm thấy sợ chúng là bởi vì đặc tính lẫn vẻ bề ngoài của chúng. Nhưng cô lại không giống bọn họ, vậy nên cô chính là bạn của rắn."
Tô Vân Thiều: "..." Được thôi.
Sự tồn tại của Vân Tiêu và Vân Đình đã khiến mức độ thiện cảm của Đông Kiến Bạch đang ở số không lập tức tăng vọt. Đây cũng là điều mà Tô Vân Thiều không nghĩ tới.
Vân Tiêu và Vân Đình càng cảm thấy mờ mịt hơn. Hai anh em làm sao có thể nghĩ tới thế giới này vẫn còn có người yêu thích rắn đến mức sinh ra thiện cảm với chủ nhân của bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận