Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 767:

Chương 767:Chương 767:
Chuong 767:
Mau chốt là con nhỏ này đi đứng ổn định lắm, dọc đường đi cô ấy không cảm thấy bị xóc nảy quá nhiều. Nhìn là biết đã bế nhiều lần rồi nên có kinh nghiệm đây mà.
"Cô, cô, cô ôm tôi làm cái gì!" Mặt Thiện Nhi áo đỏ đỏ bừng bừng, trong lòng lại thấy hơi ê ẩm. Quả nhiên con nhỏ này là Hải Vương nuôi nhiều cá đây mài
"Chẳng phải cô bảo mình mệt hay sao? Thế thì cô phải nằm nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi ôm cô, làm hai chân cho cô nhé." Tô Vân Thiều cúi đầu cười, nụ cười như thể biết moi móc trái tim người ta vậy: "Như thế chẳng phải cô vừa được nghỉ ngơi lại có thể tiến về phía trước hay sao?"
"Cô tránh ral" Thiện Nhi áo đỏ đưa tay che mặt Tô Vân Thiều, quyết không để cho con nhỏ này nhìn thấy gương mặt đỏ như đít khỉ của mình.
Nhưng mà tay cô ấy giơ lên lại không che nổi nửa khuôn mặt Tô Vân Thiều, chuyện này lạ lùng ghê.
Thiện Nhi áo đỏ nhìn tay mình, ngạc nhiên tới mức quên hết ngượng ngùng: "lay tôi làm sao thế này?"
"Không phải là tay cô làm sao mà cơ thể cô làm sao ấy." Tới chỗ đất trống, Tô Vân Thiều đặt Thiện Nhi áo đỏ xuống. Đám Tuệ Tâm, Thiện Nhi chạy ùa tới đây, mấy người dân trong thôn thấy nguy hiểm đã mắt cũng chạy tới.
Hai chân của Thiện Nhi áo đỏ chạm đất, lúc này cô ấy mới nhận ra áo cưới mình đang mặc trên người quá rộng rãi, với cả... Cô ấy lại cao xêm xêm Thiện Nhi mười tuổi.
"Tình huống này là như thế nào vậy?
Tô Vân Thiều: "Sét trời đã thanh tay tất cả tu vi mà cô có được từ việc nuốt chửng các quỷ hồn khác, bây giờ những gì cô đang có chắc là một phần nhỏ tu vi mà cô đã tự mình tu luyện trong hơn bốn trăm năm qua, còn những tu vi khác đều đã bị loại bỏ như một hình phạt rồi."
Thiện Nhi áo đỏ kinh ngạc: "Vậy chẳng phải tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu sao?"
Thiện Nhi khóc thút thít ôm lấy Thiện Nhi áo đỏ: "Còn sống là tốt rồi, Thiện Nhi sẽ cùng chị Ngạc Nhi làm lại từ đầu, chị Ngạc Nhi đừng buồn."
Nụ cười và ánh mắt của Tô Vân Thiều đều rất dịu dàng: "Đúng vậy, không gì tốt hơn là được sống."
Thiện Nhi áo đỏ đần độn được Thiện Nhi có chiều cao bằng mình ôm lấy, cô ấy ngơ ngác suy nghĩ: Mình phải bắt đầu lại từ đầu, vậy bà đây làm sao còn có thể làm thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Tô Vân Thiều được nữa, làm sao có thể tích lũy công đức để trả lại cho cô ấy đây?
Tô Vân Thiều như thể có năng lực đọc được suy nghĩ và biết cô ấy đang nghĩ gì, cô vỗ vào đầu của Thiện Nhi áo đỏ: "Cô không cần để tâm đến chuyện công đức đâu, sau này tích lũy lại là được."
"Sao có thể tích lũy được nhiều như vậy chứ?" Thiện Nhi áo đỏ nghẹn ngào, nửa thật nửa giả oán trách: "Cô cũng không biết nếu giữ lại được nhiều hơn thì tôi có thể trả ít nợ hơn sao?"
Tô Vân Thiều vô cùng chân thành nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi lấy công đức ra để gánh sét trời, sao mà tôi biết phải cần dùng bao nhiêu chứ? Nếu tôi lấy ra ít hơn thì cô sẽ còn nhỏ hơn khi bị sét trời đánh, vậy thì cô phải gọi em ấy là chị Thiện Nhi rồi."
Thiện Nhi áo đỏ rùng mình: "Điều đó tuyệt đối là không được!"
Cô ấy đã xem Thiện Nhi là em gái mình hơn bốn trăm năm rồi, bất kể như thế nào đi nữa thì thân phận này cũng không thể bị xáo trộn được.
Thiện Nhi hết khóc thì lại cười: "Em cảm thấy điều đó cũng được đấy chứ."
Thiện Nhi áo đỏ phát điên: "Chị thấy không được!"
Hai chị em đột nhiên nhìn nhau cười, tay nắm tay đi về phía trước, mỗi người một bên nắm lấy tay của Tô Vân Thiều, đồng thanh nói: "Em Thiện Nhi / Em Ngạc Nhi nguyện trở thành quỷ sai của Tô Van Thiều, từ giờ trở đi chúng em sẽ trở thành thanh kiếm của chị, luôn ở bên chị, thanh kiếm của em sẽ luôn chỉ về nơi chị mong muốn."
Tô Vân Thiều: "Chị đồng ý."
Sau khi khế ước được thành lập thì giữa một người và hai quỷ được kết nối với nhau bằng một sợi dây vô hình.
Thiện Nhi tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống và trả lại cho Tô Vân Thiều: "Đại nhân, sau này đây sẽ là hạt châu của riêng em, chị không được cho người khác đâu đấy."
Tô Vân Thiều phớt lờ đi tên gọi quái lạ rất có thể là bị Nguyễn Mai lây nhiễm này, cô nhận lấy hạt châu trên chiếc vòng tay rồi xâu lại vào vòng tay của mình: "Ngac Nhi thích cái nào? Cô có muốn làm hàng xóm với Thiện Nhi không?”
Ngạc Nhi gật đầu: "Được."
Bàu không khí bên phía họ vô cùng ấm áp, những người khác ở bên cạnh dần dần nở dụ cười với tư cách là dì là dượng khi quan sát cảnh tượng này, thật tốt khi có thể giải quyết chuyện ở thôn Cổ mà không có thương vong gì. ... Cũng không phải là không có thương vong, toàn bộ cổ trùng trong thung lũng gần như đã chết sạch rồi.
Ngay khi nghĩ tới điều đó, người dân trong thôn Cổ đều cảm thấy hơi khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận