Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 218:

Chương 218:Chương 218:
Chuong 218:
Hồ ly nhỏ ngửi thấy mùi của hoa đào mà chạy tới, nó đứng dưới gốc cây, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hoa đào, những bông hoa nho nhỏ kết lại thành từng chùm, trông đáng yêu vô cùng.
Tô Vân Thiều thấy hồ ly trắng rất đáng yêu, lông nó xoã tung, quanh thân lại tản ra linh khí nhàn nhạt. Hiển nhiên là có cơ duyên trùng hợp nên mới nhập đạo, nhưng linh khí trong trời đất quá loãng, cứ vậy mà tiếp tục tu luyện chỉ e rằng khó có kết quả.
Tô Vân Thiều đã động lòng trắc ẩn: "Về sau, tên của cậu là Nhu Mễ nhé." Có được tên gọi, tâm trí của Nhu Me cũng trở nên tỉnh táo.
Lúc đầu nó chỉ sống theo cách mà bản thân nó cảm thấy thoải mái nhất, nhưng từ khi có tên, suy nghĩ của nó cũng rõ ràng hơn, tư duy trở nên có trật tự. Chính là có thể có ý thức mà tiến hành tu luyện, sống được càng lâu càng cảm thấy vui sướng.
Bởi vì Tô Vân Thiều cho nó cuộc đời mới, nên Nhu Mễ đã ở lại đây, giúp Tô Vân Thiều lùa gà nuôi thỏ, dẫn theo những người giấy nhỏ ra đồng làm việc, hiển nhiên là quản gia nhỏ của căn nhà trúc này.
Ngày căn nhà trúc làm xong cũng là ngày Viên Viên tới, nó vừa tới đã gặm hư một cái ghế dựa được làm bằng trúc.
Rất khó mới có được một con quốc bảo có thể thành tinh, vậy nên Tô Vân Thiều cũng đặt tên cho nó, chỉ điểm để nó tu hành.
"Hai bọn nó vốn dĩ sinh sống ở đây, hoàn toàn không phải tớ nuôi." Tô Vân Thiều cứ vậy mà tổng kết.
Các bạn nhỏ: "..." Có mùi của tra nữ đang lên tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Tra nữ Tô Vân Thiều: 222
Viên Viên không thể bắt chước Nhu Mễ biến thành hình dáng của động vật bình thường, cũng không thể bắt chước Đào Yêu biến thành hình dáng của con người, mọi người nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khả năng Viên Viên có thể vào thành phố là gần như bằng không.
Nhưng Viên Viên chưa chịu từ bỏ ý định, vì vậy nó nhất quyết phải nhờ nhóm Tần Giản, Bách Tỉnh Thần nghĩ cách giúp mình.
Ý tưởng nghiêm túc thì bản thân Viên Viên hoặc là không làm nỗi hoặc là không phù hợp, ý tưởng không đứng đắn thì không ai dám để quốc bảo thực hiện, vì vậy bọn họ đã rơi vào bế tắc.
Viên Viên vẫn không hết hy vọng, nó hiểu rõ đạo lý "Thứ không có được mới là thứ tốt nhất", nó dùng đôi mắt nhỏ xíu của mình nhìn mọi người, nhưng lại cố tình không cho ai ngoài Tô Van Thiều chạm vào người của mình.
Giống như buộc một con cá khô nhỏ trên sợi dây câu vậy, cứ treo lủng lẳng ở trước mặt để cho họ nhìn thấy, trừ phi có người thật sự có thể thỏa mãn tâm nguyện của nó, còn không thì ai cũng đừng hòng ăn được cá.
Các bạn nhỏ muốn sờ gấu trúc mà không được nên buồn rau muốn hói đầu.
Đào Yêu là người điềm tĩnh nhất trong sân, cậu thật sự chẳng quan tâm đến việc Viên Viên có được vào thành phố hay không. Nhu Mễ bởi vì lo lắng sẽ có nhiều yêu quái tới tranh giành tình yêu với mình nên cũng chú ý tới tiến độ của con gấu trúc kia. Tô Van Thiều có chút lo lắng các bạn nhỏ vì để đưa Viên Viên vào thành phố mà nghĩ ra những cách kỳ lạ nào đó, cuối cùng liên lụy đến người chủ bắt đắc dĩ của gấu trúc — chính là cô đây, thỉnh thoảng cô chạm vào tay của Diêm Vương khiến anh phải quay đầu lại nhìn cô một cái.
Diêm Vương bắt lấy tay của Tô Vân Thiều, không cho cô rút về, an ủi cô: "Không có việc gì đâu, cùng lắm thì nó bỏ trốn lần nào, anh sẽ giúp em bắt nó về lần đó."
**#V] mối quan hệ của Tô Vân Thiều và Diêm Vương đã thay đổi nên cách xưng hô của bọn họ sẽ thành anh và em. ”**
Cả người Viên Viên đều cảm thấy không khỏe, cách để nó vào thành phố thì chưa nghĩ ra, nhưng cách để bắt nó ra khỏi thành phố thì đã nghĩ xong rồi sao?
"Vân Vân, có phải chị không hề muốn đưa em theo một chút nào, đúng không?”
Viên Viên vẫn là một con thú non, cho nên giọng nói của nó lúc này giống hệt giọng của một đứa trẻ đang ấm ức tới sắp khóc, khiến cho người ta nghe thấy mà mềm hết cả lòng.
Tô Vân Thiều làm sao dám trả lời là “Đúng vậy” đây? Cô mà gật đầu một cái, e rằng Viên Viên sẽ lập tức diễn ra cảnh nước mắt rơi như mưa cho cô xem ngay.
Vì thế, cô nói khéo với nó: "Nuôi cậu là phạm pháp đấy." Viên Viên khóc toáng lên: "Em biết ngay mà oa 一 hu hu hu"
"Viên Viên, đừng khóc, đừng buồn mà, khóc nhiều đau họng đó..." Mọi người cuống cuồng vội dỗ dành Viên Viên.
Tần Giản nhân cơ vội mà sờ trộm lưng của Viên Viên, vừa dỗ dành vừa sờ lên chú gấu trúc mà cậu ta hâm mộ đã lâu, tuy Viên Viên vẫn còn khóc, nhưng trong lòng cậu ta lại vui như nở hoa.
Viên Viên đang khóc lớn cũng không quên mình chỉ thuộc về một mình Tô Vân Thiều, nó vội đầy tay Tần Giản ra, dùng hai tay mập mập ôm lấy cả người của mình, cảnh giác mà nhìn tay của những người khác cũng đang ngo ngoe rục rich muốn bắt chước Tân Gian.
"Cả thân gấu của tôi đều là của Vân Vân, những người khác không được sờ vào!"
Tô Vân Thiều: "..."
Những người khác: "...'
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của các bạn nhỏ, Tô Vân Thiều thật sự bất lực, cô không he tự ý nuôi hồ ly trắng và gấu trúc, nhưng cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần mà vẫn chẳng có sức thuyết phục.
Cũng may, có người đi đến con đường nhỏ dẫn tới nhà trúc, chủ đề này tự nhiên cũng dừng lại ở đây.
Nhu ME lập tức biến thành hình dáng của một con mèo trắng nhỏ, đi đến cửa đợi người đến, làm tròn bổn phận một quản gia nhỏ của nó.
Nhưng Viên Viên không thể kìm nén lại tiếng khóc, đành lủi thủi treo qua hàng rào tre đi ra ngoài, trốn giữa những tán cây và bụi cỏ, bóng dáng nho nhỏ chắc nịch và cô độc khiến người ta vô cùng xót xa.
Tô Y Y nhìn thấy thì rất đau lòng, trước khi vị khách kia còn tới, cô ấy bàn bạc lại với Tô Vân Thiều: "Chị, thật sự không thể đưa Viên Viên đi sao? Nếu chị chỉ đưa Nhu Mễ đi, một mình Viên Viên ở lại đây sẽ rất cô đơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận