Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 234:

Chương 234:Chương 234:
Chuong 234:
"Bộ trưởng Cao, không có một con diều hâu nào có thể trưởng thành ở trong lồng cả."
Quách Uyen Thanh lắc lắc cái eo đi tới, cánh tay thon dài khoác lên vai Tiêu Thành: "Em trai nhỏ gan dạ lắm mà, sao mới chỉ bị dọa có một tí mà giờ đã sợ tới mức không dám xuống rồi?"
Cô ta cười, dùng tay bóp lấy cằm của Tiêu Thành rồi kéo mặt cậu bé về phía Tô Vân Thiều nói: "Nếu là người khác thì chị không dám chắc, nhưng mà cái bà chị này của em còn cầm theo một túi bùa sét trời, đủ để san bằng cái huyệt mộ này, có gì mà em phải sợ cơ chứ?" Tieu Thanh khong co tam trang để ý tới hành động của Quách Uyên Thanh, cậu bé dùng đôi mắt to tròn long lanh lóng lánh có chứa một chút lo lắng lại kèm theo một chút hy vọng nhìn Tô Vân Thieu.
Chỉ cần Tô Vân Thiều nói thêm một câu nữa thì Cao Nhiên nhất định sẽ đồng ý cho cậu bé xuống dưới đó.
Giờ phút này, Tô Vân Thiều lại thấy được hình bóng của Viên Viên trên người Tiêu Thành.
Hôm qua, lúc Viên Viên biết không thể đi theo cô vào trong thành phố được cũng có ánh mắt y chang như thế, lưu luyến không nỡ tiễn cô xuống dưới chân núi, đứng ở đẳng xa xa nhìn bọn họ rời đi, lúc đó trông nó rất cô đơn buồn tủi, trong thảm lắm.
Dù sao thì gấu trúc cũng không thể làm thú cưng được, nhưng mà nuôi chó con thì được, thế nên Tô Vân Thiều đã nhìn Cao Nhiên rồi gật đầu.
Cao Nhiên lập tức quay đầu lại, thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiêu Thành lúc biết mình sẽ được xuống dưới thì chỉ đành thở dài một tiếng.
"bi theo sau lưng anh, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình, không được chạy lung tung đấy."
"Vâng ạ!" Tiêu Thành vâng một tiếng vừa to vừa vang qội.
Lúc mọi người nói chuyện thì kim đồng hồ đã đi tới số mười, mọi người lần lượt đi xuống dưới mộ. Quỷ sai của Phương Hữu Đức và con rối của một người khác sẽ đi ở đầu để dò đường.
Cao Nhiên và Tiêu Thành đã xuống dưới đây một lần rồi nên cũng đi ở phía trước để dẫn đường, bọc bên ngoài là Quách Uyen Thanh nổi tiếng nhờ lực tấn công mạnh, Hằng Thuật cầm trận bàn để kiểm tra các trận pháp cùng với Tuệ Tâm dò xét tình huống của Huyệt mộ, những người khác thì đi ở giữa, Tô Vân Thiều và Phương Hữu Đức đi ở cuối cùng.
Hôm qua, ở trong cuộc họp thì mọi người sắp xếp Tô Vân Thiều ở vị trí chính giữa để bảo vệ cô, nhưng sáng nay thấy cô có bùa sét trời thì mọi người thống nhất xếp cô và Phương Hữu Đức ở phía sau đội, để phòng ngừa bị đánh lén.
Lúc mọi người đang ởi, Phương Hữu Đức bỗng nhiên nhỏ giọng nói chuyện với cô với âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy: "Tôi thấy cô là người rất kỳ lạ."
Tô Vân Thiều: 22?
Phương Hữu Đức ra lệnh cho hai con quỷ sai đứng bọc đằng sau anh ta rồi nói với Tô Vân Thiều: "Tôi chưa từng gặp đại sư Viên Thuần bao giờ, tôi chỉ nghe người ta nói rằng ông ấy là một vị đại sư lương thiện từ bi, nhưng cô thì khác, cô không phải là loại người lương thiện từ bi gì, thậm chí còn rất hời hợt, hờ hững, tôi không hiểu vì sao cô lại là người được Thiên đạo lựa chọn là người thay trời hành đạo luôn ấy."
Tô Vân Thiều tự nói trong lòng: Nói chi đến anh, tôi còn tự thấy khó hiểu đây nè.
Nguồn gốc về tài năng của cô vẫn còn là một điều bí ấn, lúc ở hải đảo, vì muốn bắt được Tằng Tiểu Vân mà cô đã vẽ ra bùa sét trời có thể dẫn sét trời chín tầng tới thì cô cũng không cảm thấy gì đặc biệt.
Mãi cho tới tối hôm qua, lúc cô đang ở trong phòng vùi đầu vẽ bùa sét trời thì Diễm Vương đột nhiên tới.
"Em vẽ nhiều bùa để làm gì vậy?"
"Để đánh nhau với huyết thị ngàn năm." Tô Van Thiều nói: "Bọn em có tổng cộng là hai mươi ba người, em vẽ cho mỗi người một cái, muốn dẫn sét trời chín tầng tới thì cần phải có chín lá bùa sét trời mới được."
Ngay cả chuyện đó mà cô vẫn không nhớ được, Diêm Vương cảm thấy ký ức của Tô Vân Thiều còn lộn xộn hơn anh nghĩ rất nhiều, nghĩ thế, anh đành phải nói: "Em có vẽ thêm nhiều hơn nữa thì cũng vô ích thôi, bọn họ không xài được bùa này đâu.”
"Tại sao?" Tô Vân Thiều vừa hỏi vừa vẽ xong một lá bùa sét trời thì dừng lại không vẽ nữa. Vẽ một lá bùa sét trời cần dùng lượng nguyên khí rất nhiều, cô cần phải nghỉ ngơi một lát. Diêm Vương nói cho cô biết chỉ có người thay trời hành đạo mới có thể dùng được bùa sét trời, người khác không thể dùng được.
"Hai mươi năm trước, đại sư Viên Thuần của chùa Viễn Sơn viên tịch, một thiên tài trẻ tuổi của Huyền môn ỷ vào việc bản thân mình có thiên phú cao đã dám vẽ bùa sét trời, vì muốn cảnh cáo người khác mà Thiên Đạo đã đánh cho cậu ta hồn phi phách tán."
Tô Vân Thiều: "..." Ác đến vậy luôn hả?
Diêm Vương dừng lại một chút rồi nói thêm: "Ở trong mắt người khác, cậu ta không chết thì cũng là hồn phi phách tán, nhưng sự thật thì cậu ta đã bị đưa xuống dưới địa phủ làm người hầu, bị sét trời dạy dỗ một trận, bây giờ ngoan lắm."
"... Ngoan tới mức nào?"
Diễm Vương: "Em gặp cậu ta rồi đấy."
Tô Vân Thiều: 222
Âm sai mà cô từng gặp chỉ có một mình Hắc Vô Thường mà thôi..."Cậu ấy lên chức cũng nhanh đây."
Chỉ trong vòng hai mươi năm, từ một âm sai bình thường có thể thăng lên chức Hắc Vô Thường, là một trong hai trợ thủ đắc lực của Diêm Vương, có thể thấy được cậu ta làm việc rất siêng năng chăm chỉ, có thể nói là con quỷ chăm làm nhất ở địa phủ. Nhắc tới chuyện này thì Diêm Vương cũng rất bất đắc dĩ: "Bạch Vô Thường là một kẻ lười biếng, nếu anh không tìm một Hắc Vô Thường siêng năng chăm chỉ một chút thì chẳng phải anh sẽ tự rước lấy phiền phức về cho mình hay sao?”
Tô Vân Thiều đột nhiên hiểu được vì sao Hắc Vô Thường mới nhận việc lại rất can thận không dám lơ là sơ say một chút xíu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận