Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 346:

Chương 346:Chương 346:
Chuong 346:
Nữ trợ lý mang thai, không thể đứng lâu hay chịu mệt mỏi được, nên Tư Đồ Viễn đỡ nữ trợ lý ngồi lên ghế đá.
Tô Vân Thiều: "Chuyện cứu con anh thế nào, tôi sẽ bàn với chị trợ lý, anh không cần ở đây đâu."
Tư Đồ Viễn: 22?
"Hả2"
Tư Đồ Viễn muốn nói: Đó là con của tôi, sao lại có thể vứt bỏ người làm cha như tôi sang một bên như thế?
Nhưng trước đòn tắn công xoay thịt tròn 360 độ vào đùi mình ( véo đùi ) từ người mẹ của đứa nhỏ, anh ta biết mình chỉ có thể đồng ý, đành gật đầu cứng nhắc,"Được, được rồi."
Ngọc Bạch Y nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tư Đồ Viễn, rồi lại quay sang nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của nữ trợ lý, sự khác biệt quá lớn khiến lần thứ N cậu ta sợ phải tìm người yêu.
Tô Vân Thiều tiếp tục nói: "Chiếc vòng tay có vấn đề em sẽ mang đi xử lý, lần sau nếu chị trợ lý còn gặp phải máy đồ vật khiến mình không thoải mái thì có thể chụp ảnh gửi cho em, hoặc cũng có thể gọi video cho em."
Nữ trợ lý vui mừng gật đầu, lấy hai chiếc di động từ trong túi xách ra, cam chiếc di động cá nhân lên, hào hứng nói: "Chị gái nhỏ xinh đẹp, chúng ta mau kết bạn tốt đi!" Tư Đồ Viễn: "..."
"Đại sư còn chưa trưởng thành đâu, em hẳn nên gọi là em gái nhỏ... Ngaol"
Tư Đồ Viễn bị đau vội che phần eo mềm mại của mình đã bị nữ trợ lý đập một cái, còn nữ trợ lý thì vẫn tươi cười như trước: "Chị gái nhỏ đáng yêu, chúng ta kết bạn đi"
Ngọc Bạch Y: "..."
Bách Tinh Thần: "..."
Hôm nay cũng là một ngày gặp toàn phần tử khủng bó.
Tô Vân Thiều bật cười, lấy di động ra quét mã QR với nữ trợ lý, đồng thời dùng ánh mắt nhắc nhở cô ấy: Đừng đùa thái quá đấy.
Nữ trợ lý đáp trả cô với một ánh mắt yên tâm: Tôi biết rồi!
"Đã gửi tin rồi."
Thông qua lời mời kết bạn, Tô Vân Thiều đã sửa lại biệt danh gợi nhớ của nữ trợ lý thành: Trịnh Sơ Nhu.
Mà Trịnh Sơ Nhu lại để tên gợi nhớ của cô thành một hàng chữ dài: Đại sư xinh đẹp đáng yêu của Huyền môn.
Chỉ cần Tư Đồ Viễn không nhận đồ mà nhà anh họ gửi tới để tráo đổi vận may thì anh ta sẽ không tiếp tục xui xẻo nữa.
Nhưng anh ta vẫn không thấy yên tâm, hỏi mua không ít bùa bình an của Tô Vân Thiều, chủ yếu là đưa cho mẹ đứa nhỏ và người thân dùng. Tô Van Thiều đã hứa sẽ gửi cho anh ta bùa bình an bằng chuyển phát nhanh cùng thành phố, hơn nữa cô còn không lấy tiền của anh ta, chỉ cần một chút công đức là được.
Tư Đồ Viễn nửa đời xui xẻo nhưng bản tính lại hiền lành, trong sáng, thường xuyên lấy việc giúp người làm vui, hiến máu cứu người.
Biết được Tô Vân Thiều muốn có chút công đức, anh ta không nói hai lời liền đồng ý, còn hỏi: "Bằng này đủ chưa? Nếu không cô cứ đem hết đi?"
Tô Vân Thiều suýt chút nữa muốn dùng giọng điệu của người lớn để dạy anh ta vài câu, để cho anh ta cần thận hơn một chút! Thoi gian nghi trua cua doan phim đã kết thúc, Tư Đồ Viễn chuẩn bị quay tiếp, Ngọc Bạch Y cũng quay lại đoàn phim của mình, Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần cũng không làm phiền họ nữa.
Trên đường về nhà, Tô Vân Thiều nhận được tin nhắn do Trịnh Sơ Nhu gửi tới.
Trịnh Sơ Nhu: [ Cảm ơn chị gái nhỏ hôm nay đã giúp tôi nhé! 】
Trịnh Sơ Nhu: [ Anh chàng ngốc đó chẳng bao giờ vội vàng vì việc của mình, trừ khi những người anh ấy quan tâm bị tốn thương thì anh ấy mới để ý, chuyện này khiến tôi tức gần chết!]
Tô Vân Thiều: [ Vậy chị phải để ý anh ay nhiều hơn. ]
Trịnh Sơ Nhu: [ Nhất định rồi, nếu tôi không để ý anh ấy nhiều một chút, anh ấy đã bị lũ người xấu trong giới ăn thịt từ lâu rồi. Cũng may cục cưng của tôi tới giúp tôi, sau này tôi và cục cưng sẽ cùng nhau bảo vệ ba nó! 】
Trịnh Sơ Nhu: [ Chúng sẽ sẽ nhanh chóng đi đăng kí kết hôn và tổ chức hôn lễ, đến lúc đó chị gái nhỏ đại sư nhớ tới chơi nhoa -]
Tô Vân Thiều: [ Có thời gian em nhất định sẽ tới. ]
Đi dự đám cưới thì phải lấy ra phong bao lì xì thật to, tiền không thành vấn đề, nhưng đưa quà gì thì cô phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Tặng quà thì phải tặng đồ người ta cần nhất, thứ mà Tư Đồ Viễn và Trịnh Sơ Nhu cần nhất hẳn là việc bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của đứa bé, vậy tặng họ một chiếc khóa nhỏ bình an bằng ngọc đi.
Trong nhà không còn nhiều ngọc thừa, vì thế Tô Vân Thiều đã đi đường vòng để mua thêm ngọc.
Đêm đó, Tư Đồ Viễn gọi một cuộc video call cho cha mẹ ở quê nhà xa xôi, anh ta nhớ lại quá khứ, đem hết đủ loại dấu hiệu xui xẻo mình gặp mấy năm nay kể lại.
Hai ông bà nghe được thì không ngừng xúc động, nói: "Khổ cho con rồi."
Mẹ Tư Đồ Viễn cảm thấy hồi hận đến mức tự đấm vào ngực,"Nếu mẹ cố gắng nhịn một chút, để con sinh ra muộn hơn một tiếng, nói không chừng con sẽ không xui xẻo đến như vậy!"
"Mẹ, không phải vậy." Tư Đồ Viễn ngắt lời mẹ, nói, "Đại sư nói rồi, canh giờ mà con sinh chính là giờ tốt nhất trong ngày!"
Hai ông bà già kinh ngạc, sửng sốt,"Đại sư nói là canh giờ tốt nhất sao? Vậy sao con còn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận