Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 587:

Chương 587:Chương 587:
Chuong 587:
Ran trắng chuyển thế có phải là đang nói tới Ngân Dực không?
Báo ứng mà họ nói tới có phải là sau khi người dân thôn Vân giết chết rắn trắng và Ngân Dực thì đã xảy ra chuyện gì rồi?
Có quá nhiều bí ẩn, mà manh mối lại quá ít, Tô Vân Thiều đành tạm gác chuyện này lại sang một bên.
"Tôi muốn điều tra xem thôn Vân này rốt cuộc có bí mật gì, bà nhất định phải giữ kín chuyện này, không được nói cho bắt cứ ai biết. những đồ vật ở đây bà đừng mang theo một thứ gì cả, cứ để lại đây hết đi, hai ngày nữa tôi sẽ tới đưa bà về nhà." Định Thục Uyển gật đầu mạnh,"Cảm ơn côi"
"Irong thôn còn có người nào bà có thể tin tưởng không?"
"Có." Đinh Thục Uyển quay người đi lấy giấy bút, vẽ ra một bản đồ chỉ đường,"Ở đây còn có một bà lão mù gãy cả hai chân phải ngồi xe lăn, lúc còn trẻ bà ấy đã từng chạy trốn khỏi đây, lần đầu bị đánh gãy một chân, lần sau bị đánh gãy nốt chân còn lại, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, sau đó bà ấy đã bị chọc mù cả hai mắt."
"Chân của bà lão ấy đã bị thương quá nhiều nên chỉ có thể ngồi trên xe lăn, còn đôi mắt thì lại bị mù, bà ấy cũng nói rằng mình đã biến thành cái dạng như thế, có trở về nhà thì cũng chỉ gây thêm rắc rối cho gia đình mà thôi. Bà ấy cũng là người nói cho tôi biết được trong lần đầu tiên tôi bỏ trốn rằng tôi không nên bỏ trốn khi chưa nắm chắc được mọi thứ."
Còn chưa kể xong chuyện của bà lão nọ, Đinh Thục Uyen đã cảm thấy nhiệt độ trong toàn bộ căn phòng giảm xuống, bà cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên...
Người giấy nhỏ vốn đứng rất thẳng, ngang cao đầu, lưng thẳng tắp, giờ lại tức giận đến nỗi giấy trên người cũng run lên bản bật.
Nhìn thấy biểu cảm của người giấy nhỏ, trong lòng Đỉnh Thục Uyên càng thêm chắc chắn, người có thể đồng cảm với bà lão nọ tuyệt đối không phải là người xấu. Trong thôn chẳng có người nào đồng cảm với hoàn cảnh của bà lão, họ chỉ nói do bà lão bỏ chạy nên đáng đời thôi, họ không giả thì nên chấp nhận số phận, không phải tốt hơn saol
"Lúc Tây Tây và Bối Bối chạy trốn cũng có sự giúp đỡ của bà lão." Đinh Thục Uyễn nhìn về phía người giấy nhỏ với ánh mắt cầu xin,"Tôi biết mình chẳng là gì, nhưng cô đã có thể chữa khỏi vết thương trên chân tôi, vậy cô có thể chữa giúp cho bà lão đó không?”
"Người trong thôn không chịu đưa bà lão tới bệnh viện chữa trị, nên vết thương trên chân bà lão cũng là tự chữa, nhưng làm sao có thể chữa khỏi hoàn toàn như xua duoc? Chan ba ay khong được chữa khỏi, nên không lúc nào là không đau đớn, nên bà ấy chỉ có thể dựa và việc hút thuốc ( phiện ) để giảm đau. Cho dù cô không thể chữa khỏi hoàn toàn, thì giúp bà ấy giảm bớt đau đớn cũng rất tốt rồi."
Tô Vân Thiều hít một hơi thật sâu và cảnh báo bản thân rằng vấn đề ở thôn Vân vẫn chưa được làm rõ, vì vậy cô không thể hành động vội vàng được.
"Một chút nữa tôi phải rời khỏi đây, trong hai ngày còn lại bà phải nhớ kỹ những người đã từng chửi mắng bà, bắt nạt và bạo hành bà."
Đinh Thục Uyễển: "Nhiều người lắm, mà chuyện cũng đã trôi qua rồi, mà tôi cũng sẽ rời đi, nhớ những thứ này để làm gì chứ?" Nghĩ tới thì chỉ càng khiến bản thân bà thêm đau khổ mà thôi.
Người giấy nhỏ làm ra động tác siết nắm đắm đánh người,"Đương nhiên là tìm cơ hội quay lại đây trả thù rồi."
Đỉnh Thục Uyễn: 22?
Nghĩ đến năng lực thần kỳ của người tới giúp mình, bà ấy cảm thấy có lẽ mình thật sự có thể qua trở lại đây để báo thù.
"Vậy.." Bà hỏi lại thật cẩn thận,"Ông ta đã đánh gãy chân của tôi, tôi có thể đánh gãy chân của ông ta không?"
Tô Vân Thiều biết từ "Ông ta" là đáng ám chỉ tới ai, nhìn hành động lạnh lùng và vô tình của chồng Đinh Thục Uyễn, cô liền biết ngày thường ông ta cũng đối xử với bà ấy chẳng khác vậy là bao.
"Ông ta nợ bà quá nhiều, đánh gãy một chân xong còn phải thu lãi nữa chứ, nếu bà lên tiếng, thì có thể đánh gãy cả ba chân của ông ta cũng không thành vấn đề."
Đinh Thục Uyễn:?!!
"Nếu bà còn chưa hết giận, tôi có thể chữa khỏi lại chân của ông ta rồi lại cho bà đánh gãy thêm một lần nữa." Cho đến khi bà ấy trả được hết cả vốn lẫn lời thì thôi.
Đỉnh Thục Uyen đương nhiên là hả giận, bà vừa nghe được những lời đó đã hả giận rồi, đến nỗi bà không dám nghĩ tới nếu mình ra tay thật thì sẽ thoải mái đến mức độ nào.
Định Thục Uyển cười cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống,"Cảm ơn, thật sự cảm ơn côi"
Bà ấy có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến một ngày mình có thể chạy khỏi nơi này, có thể đánh gãy chân của người kia, phá huỷ thứ đồ vật làm hại người khác đó.
Tô Vân Thiều: "Sau bà lại không bỏ trốn cùng với Tây Tây và Bối Bói?"
Ánh mắt của Đinh Thục Uyễn trở nên buôn rầu: "Tôi lo lắng cho con gái mình, tôi muốn dẫn nó cùng đi, nhưng lại sợ tới nửa đường nó sẽ hét lên làm liên lụy tới Tây Tây và Bối Bối không chạy được. Bà lão cũng đã khuyên tôi, bà ấy nói không được cứu giúp người ở thôn Vân, nhưng tôi vẫn nghĩ đứa nhỏ kia được đẻ ra từ trong bụng mình, lại sống bên cạnh mình bao nhiêu năm như vậy, hẳn là nó sẽ khác với những người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận