Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 269:

Chương 269:Chương 269:
Chuong 269:
"Tôi không đánh cậu." Tô Vân Thiều giải thích: "Tôi chỉ dùng chút thủ đoạn để cưỡng ép cậu hoàn hồn mà thôi."
Trường Tôn Thụy bĩu môi, chỉ vào ngón tay út của mình, kiên trì nói: "Suyt chút nữa là đánh trúng.”
"Tay là của tôi, tôi có thể khống chế được sức lực." Hơn nữa, lúc đầu vốn đã không dùng bao nhiêu sức lực, giơ xuống được nửa đường cũng dễ dàng thu tay lại. Nếu lúc đó Trường Tôn Thụy còn chưa hoàn hồn thì cùng lắm cậu chỉ bị nhéo mũi một cái.
"Lỡ trúng thì sao?!"
Tô Vân Thieu: "Em muốn thế nào?"
Trường Tôn Thụy lạch cạch lạch cạch chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh: "Cô có biện pháp nào để cho mẹ của tôi sinh thêm một đứa con không?”
Tô Vân Thiều không trả lời có hay không, chỉ hỏi: "Vì sao?"
"Sau khi tôi qua đời, mẹ của tôi đã rất buồn. Tuy rằng bây giờ tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ nhưng người và quỷ khác nhau. Tôi hy vọng mẹ của tôi có thể sinh thêm một đứa con.”
Trường Tôn Thụy nói từ tận đáy lòng: "Ông bà ngoại rất thương mẹ và tôi. Tôi hy vọng bọn họ đều có thể sống hạnh phúc."
Các chàng trai và cô gái mười mấy tuổi còn phải ghen vì ba mẹ sinh thêm đứa thứ hai. Một đứa nhỏ năm tuổi có thể nói ra những lời này thật sự là hiểu chuyện đến mức không thể nói nên lời.
Triệu Tình Họa và Tô Y Y cảm động đến nỗi đã ôm nhau mà khóc.
Hệ thống lau đi nước mắt không tồn tại: 【 Hu hu hu. Vì sao trong loài người lại có một cậu nhóc hiểu chuyện như vậy chứ?]
"Trách nhiệm của thiên sư là giữ gìn hòa bình và trật tự của nhân gian và địa phủ nên không thể can thiệp quá nhiều." Tô Vân Thieu tránh né câu hỏi của Trường Tôn Thụy, dường như là câu trả lời nhưng cũng không phải là câu trả lời. "Đợi lát nữa tôi nhìn mặt của mẹ cậu xem kiếp này còn có duyên với con cái hay không."
Trường Tôn Thụy gật gật đầu: "Cảm ơn côi"
Cậu bé cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay thì kinh hãi kêu lên: "Mẹ và ông bà ngoại sắp tới rồi. Tôi đi lấy nước trái cây, mọi người muốn uống gì?"
Tần Giản: "Cùng đi."
Hứa Đôn: "Chúng tôi có nhiều người như vậy, cậu làm sao có thể lấy hết được?"
Đoàn người của bọn họ đã nhiều còn muốn lay thêm phần của người nhà Trường Tôn Thụy, cũng cảm thấy hứng thú với công viên nên chỉ đi hơn phân nửa người trong số họ, chỉ để lại bốn người là Tô Vân Thiều, Bách Tinh Thần, Tô Y Y và Phó Diệp.
Trường Tôn Thụy nói: "Lấy đồ uống thôi mà, có cần nhiều người đi như vậy không?" nói xong cậu ngoan ngoãn đi ở phía trước dẫn đường.
Chờ bọn họ đi xa, Bách Tinh Thần quay sang Tô Vân Thiều nói một cách khẳng định: "Vân Thiều, cái tát không thương tiếc kia của cậu chủ yếu là để cho cậu ta quên đi lời nói của ba mình?”
Lời nói quá đáng như vậy, nếu như không có chuyện chắn động bao trùm lên thì Trường Tôn Thụy nhất định sẽ đắm chìm bên trong và không thể thoát ra được.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, đầu óc có phát triển sớm đến đâu cũng không bằng tâm trí của người trưởng thành. Huống chỉ lại lấy hết can đảm gọi điện thoại cho ba mình nhưng lại bị từ chối và bỏ rơi.
Nếu chuyện tương tự xảy ra với Bách Tinh Thần thì cậu ta cũng không tránh khỏi tỉnh thần chán nản và sa sút.
Về phần tương lai Trường Tôn Thụy có thể nhớ lại và đắm chìm trong đó không thể thoát ra hay không... Ít nhất hôm nay có mọi người ở bên cạnh phân tán sự chú ý, cậu bé sẽ không có thời gian nhớ lại.
"Là như vậy sao?" Cuối cùng Tô Y Y cũng hiểu được: "Em còn tưởng rằng chị nói thật. Chị muốn ep cậu bé hoàn hồn lại."
Dù sao cô cũng không tin Tô Vân Thiều sẽ đánh một đứa trẻ.
Những người khác cũng không tin, nhưng việc này xảy ra quá nhanh làm bọn họ không kịp phản ứng, cho nên lúc ấy mới không có cơ hội mở miệng ngăn cản. Chỉ xảy ra một lần này thôi, về sau gặp chuyện tương tự sẽ không như lần này.
Tô Vân Thiều cười cười xem như ngam thừa nhận: "Tinh Tinh, lát nữa cậu chú ý Tần Giản một chút nha.”
Bách Tỉnh Thần hiểu ý gật đầu: "Tớ sẽ ngăn cản cậu ta."
Tô YY: 222
Nhìn Tô Vân Thiều mỉm cười lại nhìn qua Bách Tinh Thần cũng đang cười, cô luôn cảm thấy hai người bọn họ ngay cả đường cong của môi khi mỉm cười cũng giống nhau.
"Hai người đang chơi trò đố chữ gì vậy?”
Tô Vân Thiều: "Y Y không phát hiện sao?”
Bách Tinh Thần: "Tần Giản rất thích đứa bé kia."
Tô Y Y cùng lắm chỉ cảm thấy Trường Tôn Thụy đáng yêu, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng. Nếu nói là thích thì chỉ có một chút cũng không phải rất nhiều.
"... Vừa rồi em chỉ tập trung chú ÿ vào chuyện xưa và trên người Trường Tôn Thụy, không có chú ý đến Tần Giản."
Phó Diệp: "Tôi cũng vậy."
Hệ thống: [ Hệ thống cũng vậy. 】
Thời điểm người trong cuộc kể chuyện xưa, người bình thường sẽ tập trung lực chú ý của họ vào người đang nói và họ sẽ xem nhẹ những người khác.
Không bằng nói lúc đó Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần còn có thể chú ý đến phản ứng của những người khác, không phải bản thân có chút không bình thường sao? Bản lĩnh mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng là đang bật hack à?
Sau khi được nhắc nhở, Tô Y Y và Phó Diệp cũng thoáng hiểu ra một ít.
Tinh thần chính nghĩa giống như đã khắc vào bên trong xương máu của người nhà họ Tần.
Chính vì điều này, Tần Sóc không lo làm người thừa kế công ty mà lại trở thành một cảnh sát. Với tính cách của Tần giản rất có thể trong tương lai cậu ta sẽ đi lên cùng một con đường.
Câu nói kia của Tô Vân Thiều dường như đã báo trước Tần Giản nghe xong chuyện của nhà họ Hứa sẽ nhịn không được mà mắng chửi người hoặc động thủ. Lúc này cô mới cần Bách Tinh Thần vào thời khắc mau chốt mà giúp đỡ kéo cậu ta lại.
Tô Vân Thiều: "Tần Giản vốn rất thích trẻ con, đối với Đào Yêu cũng là vậy, đối với Trường Tôn Thụy cũng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận