Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1127:

Chương 1127:Chương 1127:
Chuong 1127:
Quản gia dẫn bọn họ đi dọc theo con đường bên trên bể bơi, sau đó cố ý lưu lại một đoạn đường. Mặt đường phủ bằng đá cuội nhưng chỉ đủ rộng để đi bộ mà thôi, hoàn toàn không đủ để xe cộ di lại.
Tô Vân Thiều không nhịn được mà hỏi: "Ngao Bá, mọi người dùng phương tiện giao thông gì vậy?"
Quản gia hầu hạ vương tộc người cá nhiều năm mới có được họ Ngao.
"Hộ vệ của vua ở gần đây, chỉ cần kêu bọn họ một tiếng là được." Xem ra bọn họ vẫn đang duy trì chế độ của tộc người cá như cũ.
Tô Vân Thiều cũng không ngốc đến mức đi chất vấn chế độ đã hình thành hơn trăm ngàn năm của bọn họ: "Ngao Bá có thấy gì không quen không?”
Quản gia nói: "Hơn hai trăm năm này thế giới có rất nhiều sự thay đổi, nếu muốn bắt kịp trong một khoảng thời gian ngắn thì có đôi chút vất vả, nhưng vất vả nhất vẫn là vua."
"Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, mong mọi người đừng khách sao mà hãy nói ra." Vừa nói, Tô Vân Thieu vừa sờ khuyên tai đang đeo trên tai trái, ý muốn nói cô vẫn còn nợ ân tình của tộc người cá.
Quản gia nhìn thấy động tác cô liền cười cười, sau đó thấp giọng nói: "Chúng tôi là người hầu của vua, cả đời đều phục vụ cho vua, nhưng vua lại cảm thấy nếu đã vào đất liền, thì tất cả mọi người phải hòa nhập với thế giới loài người, làm công việc ma loài người làm.”
Tô Vân Thiều đã hiểu.
Trong lòng cô vẫn còn giữ lại suy nghĩ ban đầu, vậy nên vẫn cần phải thương lượng lại với vua người cá.
Sau khi tiến vào bên trong biệt thự càng có thể thấy được mức độ xa hoa của nó.
Tất cả đèn đóm và đồ gia dụng bên trong phòng khách đều được đổi thành phong cách của tộc người cá. Rèm cửa số cũng đổi thành giao sa (°). Tùy ý cũng có thể nhìn thấy vô số đồ trang trí quý hiếm như trân châu, vàng ròng, ngọc thạch. Cũng không biết trong nửa tháng này đã phí biết bao tâm tư mới có thể trang trí được như vậy.
(*): Giao sa (#4Z)) một loại vải lụa được dệt bởi người cá, thường xuất hiện trong thần thoại cổ đại Trung Quốc.
Vua người cá mặc trường bào thoải mái, ngồi trên sô pha trong phòng khách, khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đây. Vừa nhìn thấy Tô Vân Thiều liền đứng dậy chào đón.
"Tới đây, mau ngồi xống."
Tô Vân Thiều cũng không khách sáo, cô cũng hoàn toàn không thích kiểu nói chuyện xã giao, trực tiếp hỏi thẳng: "Tôi vốn định tặng cho mọi người một chút đồ dùng, nhưng hiện tại xem ra hình như tôi tặng hơi muộn rồi."
Cô cho rằng tộc người cá cần một khoảng thời gian để thích ứng, ít nhất học được cách sử dụng những đồ dùng điện tử hiện đại, cách dùng từ ngữ hiện đại, cách đối nhân xử thế... sau đó mới bắt đầu trang trí nhà cửa. Vậy nên Tô Vân Thiều mới không đến thăm hỏi, quấy rầy bọn họ trong khoảng thời gian rối ren ban đầu.
Không ngờ tốc độ của tộc người cá lại nhanh đến vậy, quả thật đã thất sách rồi.
"Không cần khách sáo." Vua người cá nhìn Huyền Mặc, mặt mày mỉm cười: "Nói cho cô thì chính là cho cô, cô không cần lúc nào cũng bận tâm đến điều đó."
Tô Vân Thiều cười khẽ, làm sao có thể chứ?
"Lần này tôi đến là bởi vì chịu sự ủy thác của người khác. Ngài còn nhớ Cao Nhiên đội trưởng của đội đặc biệt, người đã giúp đỡ mọi người xử lý chuyện chứng minh thư và hộ khẩu không?"
Ngao Văn Nghị: "Vẫn nhớ rõ."
Tô Vân Thiều nói ra những chuyện xảy ra gần đây lẫn những việc mà Cao Nhiên hy vọng họ làm: "Đây cũng không phải là mệnh lệnh cưỡng chế, mà chỉ hy vọng có thể hợp tác với nhau."
Rốt cuộc điều mà Cao Nhiên muốn chính là sự an toàn và hòa bình ổn định của con người, tộc người cá và quốc gia hợp tác với nhau thì không có gì không tốt, đương nhiên việc quan trọng nhất chính là mối nguy hại lớn Cố Trường Trạch vẫn chưa chết, mỗi ngày trôi qua ai nây đều không thể an tâm.
Ngao Văn Nghị thoáng suy nghĩ rồi đồng ý.
"Số linh thạch mà tộc tôi tích lũy được cũng không nhiều lắm, hơn nữa những chiến sĩ có thể phái đi hỗ trợ e rằng cũng không nhiều."
Về điểm này Tô Vân Thiều sớm đã đoán trước, cô nhìn thoáng qua Bách Hiểu Thử, Bách Hiểu Thử lấy từ trong không gian ra số linh thạch mà nhà họ Tô tích lũy được, chỉ chốc lát sau liền xếp thành hai ngọn núi nhỏ, đếm một cách giản lược thì có trên ngàn miếng.
Tô Vân Thiều: "Số linh thạch này mong ngài nhận lấy, phần lớn trong số này đều được lấy từ bên trong trận pháp của ngài, vốn dĩ là đồ vật của tộc người cá."
Ngao Văn Nghị gật gật đầu, vẫy vẫy tay cho quản gia tiến lên nhận lấy.
Tô Vân Thiều biết trên người bọn họ đều có những dụng cụ lưu trữ, nên cô cũng không di tìm Huyền Mặc để xin đồ—— Tên nhóc này quả thật quá keo kiệt!
"Trong hồ khắc lại không ít trận pháp, trong tộc hẳn là có bậc thầy trận pháp vô cùng ưu tú. Ở chỗ tôi có một trận pháp hoàn chỉnh có thể chuyển nguyên khí thành linh khí, hy vọng có thể giúp ích được cho mọi người."
Ngao Văn Nghị lộ ra vẻ mặt hứng thú, sau đó cười nói: "Những trận pháp đó là do tôi khắc."
Tô Vân Thiều cảm thấy bất ngờ, hai người đều là bậc thầy trận phá. Đối với trận pháp đều có chút tâm đắc, không khỏi dùng trận pháp để giao lưu với nhau. Vừa nói đã tốn gần nửa ngày trời, hơn nữa còn ở lại đây ăn một bữa cơm trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận