Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 823:

Chương 823:Chương 823:
Chương 823:
Sau trẻ em thì tới người lớn, chuyện này càng lúc càng náo loạn, khiến cho phái Thanh Sơn buộc phải để ý đến, vì thế họ đã đem chuyện xảy ra ở núi Bạch Mi thành đề thi cho vòng bán kết và chung kết.
Còn lý do vì sao mà những người khác hoặc ma quỷ khác không nhìn thấy được Bách Quỷ Dạ Hành, đó là bởi vì những người nhìn thấy đã là mục tiêu được ảo trận chọn từ trước.
Mà em trai ruột của Lạc Tầm Lục thì...
Mẹ Lạc vô tình mang thai em trai của Lạc Tầm Lục, hoàn cảnh của nhà họ Lạc vốn không tốt, ai cũng nghĩ sau khi sinh con trai ra sẽ phải nộp tiền phạt, ai ngờ chính phủ bỗng nhiên đưa ra chính cách được phép sinh con thứ hai. Chỉ cần cố gắng gượng qua năm đó, những đứa trẻ được sinh ra vào đầu năm thứ hai sẽ không phải nộp phạt.
Vì thế, dù mẹ Lạc đã gần đến ngày sinh rồi, nhưng bà lại cố gắng ăn uống tiêu tiểu tại trên giường, hạn chế không hoạt động, kiên trì tới năm sau mới sinh.
Đứa em trai ra đời vất vả như vậy, nên cả nhà họ Lạc vô cùng cưng chiều cậu bé.
Đối với người em trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi này, Lạc Tầm Lục thật lòng yêu thương chăm sóc cậu bé hết lòng. Khi cô ấy được Tào Kỳ chỉ điểm bước chân vào Huyền môn, Lạc Tầm Lục cũng đã hỏi Tào Kỳ rất nhiều cách bố trí trận pháp bảo vệ, và đặt tất cả những trận pháp ấy lên người em trai và người nhà.
Cũng vì như vậy, lào Kỷ mới biết được cô ấy yêu thương, coi trọng người nhà và em trai đến nhường nào.
Tự Lạc Tầm Lục đã giao điểm yếu của mình vào tay Tào Kỳ cho ông ta uy hiếp, quả thật là đã thua một nước cờ.
Nhưng bây giờ có hối hận thế nào cũng vô ích, em trai đã chết, sau khi chết hồn phách của cậu bé còn bị Cố Trạch bắt giữ, nếu cô ấy không nghe lời, em trai chỉ có một kết quả là hồn bay phách tán.
Trước mắt Lạc Tầm Lục chỉ thấy sự mờ mịt, cô ấy vô cùng căm hận Tào Kỳ và Cố Trạch, càng hận chính bản thân mình đã tự khiến người thân của mình rơi vào nguy hiểm mà cứ ngỡ đã bảo vệ được họ.
"Nếu Tuệ Tâm đạo hữu không báo lại chuyện ở thôn Cổ trước, hẳn là vấn đề ở núi Bạch Mi đã trở thành chủ đề của vòng bán kết, Có Trạch định lên kế hoạch tung một mẻ lưới tóm gọn tất cả các thí sinh tham dự vào vòng này."
Mọi người đồng loạt đặt câu hỏi: "Vì sao?"
"Tôi cũng không biết." Lạc Tầm Lục lắc đầu.
Không phải nói Cố Trạch vì sống sót mới đoạt xác của người khác sao? Vậy thì chỉ cần mang cơ thể của một mình Tuệ Tâm đi là được, đâu nhất thiết phải giết cả những người khác.
Cũng có thể nói Cố Trạch muốn trả thù Huyền môn, nhưng giữa ông ta với các môn phái khác rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì, mới có thể giận cá chém thớt làm liên luy đến nhiều nhân tài trong Huyền môn như vậy?
Nhưng mọi người có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra, chủ yếu vẫn là vì không đủ thông tin.
Người buôn bán tình báo Bách Hiểu Thử dùng móng vuốt nho nhỏ để điều khiển máy tính bảng, nhưng dù anh ta có tìm kiếm thế nào thì cũng không thể tìm thấy bát kỳ manh mối khả nghi nào.
Đáng tiếc là đã mắt tín hiệu, nếu không anh ta có thể thu thập được rất nhiều tin tức liên quan, có lẽ họ còn có thể biết được thêm chuyện gì đó.
Mặc kệ Cố Trạch rốt cuộc vì sao lạ muốn giết chết tất cả mọi người, kết quả bây giờ chính là Lạc Tầm Lục đã nói ra mục đích của Cố Trạch, năm người còn lại đối đầu trực tiếp với Lạc Tầm Lục, ai thua ai thắng đã rõ, cũng tránh được một kiếp nạn.
Việc cấp bách bây giờ là làm sao để thoát được cái bẫy này để ra ngoài.
Nếu Bách Quỷ Dạ Hành ở núi Bach Mi la do C6 Trach va Tao Ky dac biet bay ra để dụ bọn họ, điều này có nghĩa là họ không còn cách nào khác, nếu họ còn tiếp tục ở đây thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào khác.
Phương Hữu Đức hỏi Lạc Tầm Lục: "Giờ làm sao mới có thể ra ngoài được?”
Lạc Tam Lục lấy một trận bàn từ trong túi ra: "Chỉ cần tôi bắt đầu dùng trận bàn này, Cố Trạch sẽ biết được mọi chuyện đã thành công, sẽ phá giải trận pháp này từ bên ngoài, như vậy là chúng ta đã có thể đi ra ngoài."
Khúc Vu Hoa theo bản năng mà nói: "Vậy dùng đi!"
Tô Vân Thiều: "Không được." Tuệ Tâm: "Không được.”
Đông Kiến Bạch: "Không thể."
Ba người gần như là nói ra cùng một lúc, sự ăn y này đã dọa Khúc Vu Hoa nhảy dựng lên: "Làm sao vậy?"
Đông Kiến Bạch: "Sáu thí sinh ở dưới giếng Tỏa Long lâu như vậy mà không có một chút động tĩnh nào, chỉ cần chúng ta nắn lại đây thêm một chút nữa thì ban giám khảo sẽ phát hiện ra điểm khác lạ."
Tuệ Tâm: "So với trận bàn chưa biết dùng để làm gì mà Cố Trạch cho, tự chúng ta tìm đường ra hoặc là ngồi đây chờ sẽ an toàn hơn.”
Phương Hữu Đức: "Khi những vị giám khảo khác phát hiện ra điểm khác lạ, có lẽ Cố Trạch sẽ dùng lý do gì đó để kéo dài thời gian, nhưng cho dù ông ta có kéo dài đến đâu thì cũng không thể kéo dài được mấy tiếng, mấy ngày cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận