Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 544:

Chương 544:Chương 544:
Chương 544:
Tất cả các câu hỏi của hai chị em cũng đã từng là thắc mắc trước kia của bà chủ nhà.
Có lẽ các cô ấy đã để lại cho bà chủ nhà ấn tượng quá tốt, cho nên bà chủ nhà mới kể cho họ nghe khá nhiều: "Tôi chỉ nghe nói những sính lễ đó hình như dùng để mua đồ vật gì đó, còn những người kia, sau khi đến nhà chồng thì sống rất tốt."
Bà chủ nhà đã ở lại thôn Vân này nhiều năm, còn có một cô con gái chín tuổi, nhưng con gái bà ấy còn chưa đến tuổi kết hôn, có một số việc nếu chưa đến lúc biết, sẽ không có một ai trong thôn này dám nói ra bí mật sâu xa hơn cho bà ta.
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối nói đến đây, người nhà họ Tô đều đã biết món đồ kia là thứ gì rồi: Vòng tay bạc mượn vận may!
Ba Tô: "Bảo sao nhà chồng không có ý kiến gì, điều này tương đương với việc dùng sính lễ để mua vận may trong tương lai, là giao dịch tôi tình anh nguyện, e rằng lấy vợ cũng chỉ là cái cớ mà thôi."
Mẹ Tô: "Vòng tay bạc có nặng như thế nào cũng chỉ có một mức giá nhất định, nhưng tiền sính lễ phải ít nhất máy vạn, chỗ tiền còn thừa thì đi đâu?"
Tô Y Y: "Chẳng lẽ bản thân người thôn Vân cũng không biết thuật mượn vận may, mà chỉ có thể mua được từ một tên rác rưởi nào đó trong Huyền môn, cho nên mới phải chỉ nhiều tiền như thế? Suy nghĩ từ góc độ đó, nên cả một thôn chỉ có một mình trưởng thôn có thể ra ngoài."
Ba mẹ Tô suy nghĩ theo hướng Tô Y Y phân tích, sau đó nói ra cho Tô Vân Thiều nghe, bốn người nhà họ Phan nghe xong đều ngây người, họ cũng nhìn về phía Tô Vân Thiều.
Những gì lô Y Y nói cũng là một khả năng, nhưng Tô Vân Thiều không cảm thấy đây là sự thật, bởi vì..."Y Y, em đã quên mẹ của Vương Thúy Hoa rồi sao?"
Tô Y Y "À" một tiếng, cô ấy nhớ ra r6il
"Mẹ của Vương Thúy Hoa biết thuật mượn vận may, nói cách khác, không phải tất cả người thôn Vân đều biết, nhưng ít ra sẽ có một số người biết, nếu không số tiền tích góp mấy chục năm qua của họ đã chạy đi đâu hết?"
"4... .,ÔỎ.
Thôn Vân có quá nhiều bí mật, mỗi lần tìm được một chút manh mối là lại rút ra được một sợi dây, cô cho rằng mình có thể đã điều tra ra được sự thật, nhưng kết quả cuối cùng cô chỉ tiến vào một bí mật sâu hơn mà thôi.
Tô Vân Thiều muốn loại bỏ hoàn toàn khối u ác tính này, để người thôn Vân không còn cách nào làm hại được người vô tội nữa.
"Tây Tây, Bối Bối, ngày mai chị sẽ cùng các em di tới cục cảnh sát để vẽ chân dung của tội phạm, trước tiên là cung cấp manh mối cho cảnh sát, tóm gọn bọn buôn người đó, sau đó chị sẽ đưa các em cùng nhiều người nữa cùng nhau tới thôn Vân để giải cứu những người bị lừa bán tới đó, có được không?”
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối: "Được al
Manh Manh vừa nghe trong kế hoạch của Tô Vân Thiều không hề có mình, liền lập tức nóng nảy: "Còn em thì sao?”
"Em.." Tô Vân Thiều cũng không biết nên sắp xếp quả chanh nhỏ này như thế nào, đành nhìn về phía Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn,"Chú và dì tính thế nào? Hôm nay chú va dì co định đưa Tây Tây, Bối Bối, Manh Manh về nhà mình không?"
Nếu có thể, Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn đương nhiên hy vọng gia đình mình có thể được đoàn tụ càng sớm càng tốt.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, hai cô con gái của họ tin tưởng Tô Vân Thiều hơn họ, kể cả sau khi họ đưa ra báo cáo kết quả ADN do họ tự mình di làm cũng không thể nhận được bao nhiêu sự tin tưởng của con gái, cho nên bọn họ cần phải tính toán cần thận.
Phan Hồng Viễn nhìn về phía ba Tô, nói lời xin lỗi: "Từ Văn, gia đình chúng tôi có thể quấy ray nhà cậu vài hôm được không?"
Lữ Thư Nam lập tức hiểu ý của chồng mình, chuyện con gái bà không muốn quay về nhà với họ là vì sao? Hai vợ chồng họ muốn cùng nhau ở lại với con gái để từ từ bồi dưỡng tình cảm chẳng phải tốt hơn ul
"Oản Oản, xem ra là cả nhà chúng tớ phải làm phiền nhà cậu một thời gian rồi."
Ba Tô: "..."
Mẹ Tô: "..."
Chỉ trong hai câu, đã đổi từ vài ngày thành một khoảng thời gian, chẳng lẽ hai vợ chồng họ muốn ở lại đây cho đến khi Phan Tây Tây và Phan Bối Bối chấp nhận và bằng lòng quay về nhà với họ sao?
Ba Tô luôn sẵn lòng, còn trong lòng mẹ Tô vẫn thấy có lỗi với Lữ Thư Nam, chuyện đã thành ra như vậy, cũng không tiện từ chối, cho nên hai vợ chồng đều đồng ý.
"Hai người muốn ở lại đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là phòng dành cho khách của nhà tớ có hơi nhỏ, phải để mọi người chịu thiệt rồi."
Lữ Thư Nam: "Cậu có thể cho cả nhà chúng tớ ở nhờ đã rất tốt rồi, có gì mà thiệt thòi cơ chứ?"
Phan Hồng Viễn: "Vậy làm phiền mọi người rồi."
Lúc tới đây Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn không kịp mang theo thứ gì cả, cho nên hai vợ chồng họ vội vàng trở về nhà để mang một ít vật dụng sinh hoạt, đồng thời mang theo rất nhiều thứ mà Phan Tây Tây và Phan Bối Bối có thể sử dụng.
Trong mười năm nay, tuy các cô ấy không ở nhà họ Phan, nhưng Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn chưa từng vứt đồ dùng của họ đi, đồ mua thêm đều được đặt hết vào trong phòng chỉ chờ các cô ấy quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận