Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 428:

Chương 428:Chương 428:
Chương 428:
Cho nên...
Phó Diệp: [ Chị gái trên cao, xin nhận của em re một lạy! ]
Tô YY: [ Phi, em còn chưa ga cho anh đâu, anh có biết xấu hỗ không hả? ]
Phó Diệp: 【 Chuyện sớm muộn thôi. ]
Tô YY: Í Chị của em còn chưa đồng ý đâu, anh đừng vội khoe khoang! 】
Phó Diệp: Í Vậy anh gọi thêm máy tiếng chị gái, hay là gọi thêm máy tiếng mẹ vợ đây? 】
TôYY: [ Ha ha ha ha... ]
Ở phòng bên cạnh, Tô Vân Thieu nhẹ nhàng trở về phòng, ba con quỷ học bá sau khi nhận được tin lập tức trở về thăm cô, họ kích động xoa xoa tay, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn của người sắp làm chuyện xấu.
"Làm phiền mọi người rồi." Tô Vân Thiều mỉm cười gật đầu.
Nữ quỷ: "Đàn em nói gì thế?"
Nam quỷ đeo kính: "Đàn em đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi còn không kịp báo đáp đâu."
Nam quỷ đầu định: "Hiếm lắm mới có được cơ hội giúp đỡ, đàn em không cần ngại."
Tô Vân Thiều ngừng nói lời cảm ơn và thảo luận với họ về những việc cần làm trong đêm nay. Lần trước là để dì Hồng nhìn thấy những chuyện trái với lương tâm mà bà ta không muốn nhớ nhất, lần này cần phải để cho dì Hồng nhìn thấy những chuyện khiến bà ta đau khổ nhất trong cuộc đời của bà ta.
Bởi vì tính chất khác nhau của ký ức, nên sau khi đi vào giấc mộng có khả năng họ sẽ nhìn thấy những cảnh tượng khá ám ảnh, nên Tô Vân Thiều yêu cầu họ chuẩn bị trước, ba con quỷ học bá chuẩn bị tâm lý xong thì lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Dưới tác dụng của bùa trợ ngủ, dì Hồng dần dần ngã xuống giường và thiếp đi.
Trong mơ, bà ta đang vui vẻ tổ chức tiệc sinh nhật đầu tiên cho con trai mình.
Khi đó, sự nghiệp của Trác Nhiên còn chưa hoàn toàn chuyển hướng ra nước ngoài, bọn họ còn nhiều bạn bè ở Trung, vì vậy tiệc sinh nhật đương nhiên được tổ chức ở Trung, ba mẹ Tô cũng tới.
Dì Hồng lấy tư cách là bà chủ gia đình đi giữa đám khách khứa, nghe những lời tâng bốc, chúc tụng của khách dành cho mình và con, bà ta vui mừng ra mặt.
Dì Hồng bận rộn đến mức chân không chạm tới đất, hiếm lắm mới có chút thời gian rảnh, mẹ Chu lại vội vàng kéo bà ta sang một góc, nói cho bà ta biết một tin khiến ai nghe được cũng sợ hãi: "Hồng Hồng à, hôm nay là ngày vui vẻ, mẹ vốn dĩ không nên nói ra câu này, nhưng tình trạng của Kinh Luân nhỏ đúng là không được tốt lắm."
Dì Hồng: "Mẹ, ngày vui như vậy, mẹ nói lung tung gì thế?"
"Hồng Hồng, mẹ không có lừa con." Mẹ Chu thở dài, nói,"Khi Kinh Luân còn nhỏ thường xuyên mắc bệnh, mẹ còn tưởng trẻ con tuổi nhỏ nên sức đề kháng kém, cho nên mới yếu hơn con nhà người ta một chút thôi. Nhưng con xem hiện tại nó đã được một tuổi, có khoẻ mạnh bằng Húc Dương mới có tám tháng tuổi không?"
"Trong thôn mẹ sống có câu nói, loại tình huống này hình như là do hồn phách của trẻ nhỏ quá yếu ớt, cần phải dùng cái gì có thể trấn hồn mới có thể trấn áp được hồn phách của đứa nhỏ, không cho hồn phách thoát ra ngoài, nếu không đứa nhỏ dễ bị giật mình, ba hồn sáu phạch chạy ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện."
Mẹ Chu cứ nói thao thao bất tuyệt, còn toàn nói ra những câu mê tín dị đoan mà dì Hồng không muốn nghe.
Di Hồng muốn cắt ngang mấy câu nói dong dài của me Chu, nhưng lại lo trong tiệc sinh nhật có người nhìn thấy sẽ làm hỏng danh tiếng của bà ta nên đành nhịn, sau đó thấy mẹ Chu lấy ra một miếng ngọc hình Phật có chất lượng tốt, cũng tạm coi như là phù hợp với địa vị của bà ta và con trai, vì vậy bà ta đã đeo nó lên cổ của con trai mình. Từ đó về sau, ban ngày thì Kinh Luân nhỏ còn ổn, nhưng cứ tới tối sẽ khóc lóc không ngừng, dì Hồng phải bế vào lòng dỗ dành mới thôi, mà nhất định phải là bà ta bé, còn những người khác tuyệt nhiên không được, đứa nhỏ càng ngày càng bám mẹ.
Trùng hợp là: Từ khi đeo miếng ngọc hình phật lên cổ, Kinh Luân nhỏ thực sự không bị bệnh gì nữa, cho nên dì Hồng luôn bắt con trai đeo, bà ta cũng có bắt đầu tin lời mẹ mình nói là sự thật.
Trác Nhiên bận rộn với công việc, không mấy khi về nhà, dù dì Hồng có bảo mẫu giúp đỡ, nhưng một mình chăm sóc con trai khiến bà ta mệt mỏi và kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, trong thời gian ngắn, bà ta đã già đi rất nhiều.
Sau này, bà ta lại phát hiện ra trên áo sơmi của Trác Nhiên có vết son của phụ nữ, liền phái người đi điều tra, hóa ra chồng bà ta đã ngoại tình từ lâu, còn bao nuôi một cô nhân tình là vũ công có địa vị thấp kém ở bên ngoài, còn có một đứa con trai ngoài giá thú chỉ kém con trai bà ta một tui.
Trong cơn tức giận, dì Hồng dẫn theo Kinh Luân nhỏ trở về nước.
Người bạn thân Oản Oản có cuộc sống hôn nhân trọn vẹn, sau khi kết hôn có cuộc sống hạnh phúc, cho nên bà ta không muốn kể lại cuộc sống khổ sở của mình cho Oản Oản biết, để Oản Oản có cơ hội âm thầm cười nhạo mình, cho nên bà ta dẫn theo con trai về nhà mẹ đẻ.
Lần này trở về nhà, dì Hồng đã biết được rất nhiều chuyện.
Hoá ra mẹ Chu vốn xuất thân từ một thôn làng hẻo lánh kỳ lạ, tên là thôn Vân, cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Chu là do mẹ mượn vận may của người khác, sau này suy tàn cũng là vì chiếc vòng tay kia không biết bị ai phá mà hư hại, cho nên mới bị phản phệ.
Có thể chiếc vòng vẫn còn đó, nhưng nó không thể hấp thu vận may của người khác, nên chất lượng cuộc sống của nhà họ Chu dần dần trở lại như ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận