Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 339:

Chương 339:Chương 339:
Chương 339:
"Cảm ơn." Ngọc Bạch Y vẫy vẫy tay, rồi đi trước dẫn đường, hiển nhiên là cậu ta thường xuyên tới đây, biết rất rõ nơi này, cho dù là đi qua những hành lang và hòn non bộ giống nhau cũng sẽ không bị lạc đường.
Tới nơi ít người, Ngọc Bạch Y mới mở miệng giải thích: "Tư Đồ Viễn là diễn viên hiện tại đang nỗi, vì thế đã có rất nhiều người dùng đủ loại lý do tới thăm phim trường, gặp được người biết chừng mực thì không sao, nhưng có người không đúng mực còn sẽ làm phiền, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, nên dàn diễn viên và một số người trong đoàn phim không vui lắm."
Deu là người trong giới giải trí cả, cho dù bình thường không vui vẻ gì cũng không để lộ ra quá nhiều, tránh để ai đó nắm được nhược điểm của mình.
Có thể thấy, người vừa rồi không thèm che giấu cảm xúc trước mặt người ngoài giới như Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần, hoặc là do người đó ngốc nghếch đáng yêu, hoặc là có chỗ dựa lưng đủ lớn nên căn bản chẳng sợ gì.
Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần còn đang nghĩ xem người nọ rơi vào khả năng nào, Ngọc Bạch Y đã chỉ tay vào một ngọn núi giả ở gần đó nhất, hai người họ lập tức hiểu ra. Đi vòng qua ngọn núi giả này, rất nhanh sẽ đi đến một mái đình.
Người đàn ông đầu đội mũ miện, trên thân khoác long bào màu đen, ngồi một mình trên ghế đá trong đình xem kịch bản, bên người đặt những chiếc quạt đủ màu sắc thổi gió vào anh ta.
Trên đường đi tới đây, Tô Vân Thiều nhìn thấy toàn bộ diễn viên vì oi bức đã cởi áo khoác và giày ra để bớt nóng, mà Tư Đồ Viễn vẫn giữ nguyên trang phục của bộ phim.
Có người bảo vì người ta kính nghiệp, nhưng cũng có người bảo làm màu, tỏ vẻ.
Tô Vân Thiều càng tin vào lời của người nói trước hơn, bởi vì với thính lực xuất sắc của cô, có thể nghe được rõ ràng Tư Đồ Viễn đang học thuộc lời thoại.
Không phải chỉ cần đem câu chữ đọc ra để khắc sâu vào tâm trí, mà là đặt tâm mình vào tình cảm của nhân vật trong kịch bản để nói ra, không ngừng học thuộc lời thoại của chính mình và lời thoại của đối phương nữa.
So với những diễn viên mà Ngọc Bạch Y lúc nói đùa từng nhắc tới, số liệu quay phim và báo cáo đều dựa vào các diễn viên lồng tiếng ở hậu kỳ, những diễn viên như Tư Đồ Viễn còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để học thoại, thực sự rất chuyên nghiệp.
Ngọc Bạch Y cố tình bước nhanh hơn, đi đường phát ra tiếng lộc cà lộc cộc, lớn giọng chào: "Tiền bối!"
Tư Đồ Viễn theo tiếng mà nhìn lại, anh ta còn chưa thoát ra khỏi nhân vật được thiết lập trong kịch bản, trên người vẫn còn vương lại khí chất lãnh đạm, uy nghi của bậc de vương thiên hạ.
Đến khi nhìn thấy Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần mặc quần áo hiện đại khác với trang phục cổ trang, cảm giác mạnh mẽ về thời gian và không gian đan xen khiến anh ta có chút sững sờ, ánh mắt dần dan dịu lại.
Chờ Tư Đồ Viễn bình tĩnh lại, Ngọc Bạch Y mới giới thiệu hai người đứng bên cạnh mình: "Làm phiền tiền bối nghỉ ngơi rồi, bởi vì hai người bạn học này của em thực sự rất là hâm mộ và muốn nói chuyện với tiền bối."
Hơn hai mươi tuổi Tư Đồ Viễn mới ra mắt, nhưng vì gặp phải vận xui nên lãng phí mất bảy, tám năm, vẻ mặt và tư thế của anh ta lúc này tràn đầy sự thành thục và từng trải của một người đàn ông trưởng thành.
"Có chuyện gì sao?”
Bách Tinh Thần chỉ là một người đồng hành nên cậu ấy không nói lời nào.
Tô Vân Thiều không định nói vòng vo nên vào thằng vấn đề luôn: "Anh có biết vì sao mình lại gặp phải xui xẻo như vậy không?”
Khóe miệng của Ngọc Bạch Y giật giật, với cách nói thẳng thắn này của cô, nếu cô không phải là một ông lớn trong Huyền môn, e rằng đã bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận từ lâu rồi.
Tư Đồ Viễn bị hỏi thì ngây người, tạm thời quên mất phải khống chế cảm xúc.
Một đàn em trẻ tuổi dẫn theo hai bạn học lại đây tìm anh ta, vốn anh ta còn tưởng rằng là người hâm mộ tới muốn ký tên chụp ảnh chung, kết quả vừa mở miệng liền hỏi anh có biết vì sao mình lại gặp phải vận xui không?
Theo như lễ thường, Tư Đồ Viễn không dám trả lời ngay, mà phải suy nghĩ một lát, rồi trả lời cô đọng, súc tích: "Tôi sinh ra đã như thế rồi."
Câu chuyện vừa mở ra, những câu nói tiếp theo cũng không quá khó để mở lời.
"Tôi cũng đã từng đề cập trong một bài phỏng vấn trước kia rồi, từ nhỏ, lần nào tôi chơi rút thăm trúng thưởng cũng rút trúng lá cảm ơn đã tham dự chúc bạn may mắn lần sau, mua túi mì ăn liền thì không có gói gia vị, mua hộp mì ăn liền thì không có nĩa. Rất nhiều năm đều như thế rồi, em muốn hỏi tôi là vì sao ư, tôi cũng không biết."
Vận may này... Ba người họ đều lộ ra biểu cảm như đau răng.
Ngọc Bạch Y và Bách Tinh Thân rất ngạc nhiên vì thực sự có người mua phải mì ăn liền không co gói gia vị, nhưng thật ra Tô Vân Thiều cũng không thấy ngạc nhiên lắm với chuyện này. Từ những bức ảnh chụp Tư Đồ Viễn mà cô có được, cô đã thấy một làn khí màu xám trên đỉnh đầu của anh ta, có thể bình an mà lớn lên, xem chừng anh đã dùng hết vận may của mình rồi.
Chính vì nguyên nhân ấy, ba năm trước đây, Tư Đồ Viễn đột nhiên đổi vận may khiến cô có chút nghi ngờ.
Tô Vân Thiều nhắc nhở: "Vậy anh có từng nghĩ tới vì sao một người vẫn luôn không có chút tiếng tăm gì như anh, ba năm trước sao lại nhận được kịch bản phim hay, vai diễn tốt như vậy không?"
Nghe vậy, Tư Đồ Viễn im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận