Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 410:

Chương 410:Chương 410:
Chương 410:
Càng nghe, sắc mặt Hằng Thuật càng trở nên nghiêm túc, cuối cùng trầm mặt nói: "Bộ trưởng Cao, ngày mai ban đạo sẽ cùng cậu đi đến đó."
Cao Nhiên:?2?2
"À, được." Cao Nhiên thấy vậy liền nói cho Tô Vân Thiều biết sau khi Hằng Thuật nghe xong đã chủ động yêu cầu cùng đến.
Dường như Tô Vân Thiều đã dự cảm được điều gì, liền lập tức báo lại cho ba Tô người phải gặp mặt vào ngày mai từ một người đã biến thành hai người.
Buổi chiều ngày hôm sau, ba Tô lấy lí do dẫn Trác Kinh Luân đi gặp một người bạn, sau đó liền dẫn anh ta đi đến một quán cà phê.
Tới nơi liền nhìn thấy một người trẻ tuổi có dáng người cao cao gầy gay và một người đàn ông mặc đạo bào, búi tóc theo kiểu đạo sĩ, rõ ràng là một vị đạo sĩ trung niên.
Ba Tô: “Chào hai vị đại sư, tôi là Tô Từ Văn, còn người bên cạnh này chính là cháu trai của tôi Trác Kinh Luân.”
Đến lúc này, Trác Kinh Luân mới biết mấy người bạn mà ba Tô nói là loại bạn này. Anh ta cũng không biết nên nói cái gì mới phải, nên chỉ đành gật gật đầu, trên khuôn mặt luôn duy trì một nụ cười mỉm vô cùng khách sáo.
Cao Nhiên: "Mời hai vị ngồi." Chỉ dựa vào nhãn lực của anh ta, cũng không thể nhìn ra vấn đề trên người Trác Kinh Luân là gì: "Hai vị uống gì?"
"Không cần làm phiền đại sư, để chúng tôi tự gọi là được." Tuy biết rõ cả hai người trước mặt đều là bạn bè của Tô Vân Thiều nhưng ba Tô cũng không dám tỏ ra rất quen thuộc, ông tìm phục rồi gọi hai ly cà phê.
Ngay sau đó, ba Tô ngồi thẳng người, rồi lấy ra mấy tắm ảnh có sẵn trong nhà: "Đây là ảnh được chia ra chụp lúc cháu trai tôi bốn tuổi và sáu tuổi, hiện tại nó đã hai mươi mốt tuổi. Đại sư, mời ngài xem?"
Trác Kinh Luân cũng tò mò mà liếc nhìn qua, trong nhà cũng không có ảnh chụp lúc anh ta còn nhỏ. Đây cũng là cơ hội để anh ta nhìn thấy được bộ dáng lúc anh ta bốn tuổi và lúc sáu tuổi của mình trông như thế nào.
Nếu nói về kí ức lúc sáu tuổi, anh ta còn có thể nói được. Trong đầu anh ta vẫn còn một chút ấn tượng mơ hồ, nhưng lúc anh ta bốn tuổi trông ra sao, anh ta thật sự không biết. Chỉ hai năm mà thôi, hẳn là rất giống nhau đi?
Anh ta vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng vừa liếc nhìn lại cảm thấy vô cùng lạ lãm, nó chính là loại cảm giác đứa trẻ kia vô cùng xa lạ, không có lấy một chút liên quan gì đến anh ta. Hoàn toàn không phải là loại cảm giác thuộc về quá khứ.
Trác Kinh Luân bỗng thấy bắt an, anh ta muốn hỏi: Đây thật sự là cháu sao?
Nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ thật sự là vậy di? Ba Tô và ba của anh ta là anh em tốt còn mẹ Tô và mẹ của anh ta lại là bạn thân của nhau. Vậy nên loại chuyện này chỉ cần hỏi ba mẹ thì sẽ biết, hoàn toàn không cần nói dối.
Nhưng không biết vì sao vừa nghĩ như vậy đã khiến Trác Kinh Luân đứng ngồi không yên, anh ta chỉ muốn lập tức chạy trốn khỏi hiện trường
Khi Cao Nhiên hỏi sinh thần bát tự, ba Tô thuận miệng liền nói luôn, nhưng ngày tháng năm sinh cũng không phải tính theo những chữ số Ả Rập về ngày sinh cùng thời gian của thời đại này, mà đã chuyen thành ngày sinh tử vi.
Cao Nhiên tính đi tính lại hai lần, sau đó hết nhìn ảnh chụp bé trai, lại nhìn Trác Kinh Luân ngồi ở phía đối diện, Trong đôi mắt Cao Nhiên lộ rõ vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
Mà Hằng Thuật sau bốn lần tính bát tự của Trác Kinh Luân thì không cần tính thêm một lần nào nữa. Ông quyết định sẽ hỏi xem Tô Vân Thiều có suy nghĩ gì trước đã.
Hằng Thuật: Í Tô đạo hữu, có cần tôi nói ra sự thật không? ]
Tô Vân Thiều: Í Làm phiền đạo trưởng rồi. 】
Hằng Thuật: Í Cậu ta cũng là người đáng thương. ] Hằng Thuật cất di động, ông nhìn Trác Kinh Luân nói: "Tướng mạo lẫn mệnh cách của cậu đều biểu hiện cậu sẽ chết trước năm sáu tuổi, nhưng cậu lại có thể sống đến tận bây giờ. Tướng mạo lẫn mệnh cách một nửa chết yêu một nửa vẫn khoẻ mạnh, hai chuyện này không thể nào cùng đồng thời xuất hiện trên một người được...”
Trác Kinh Luân không hiểu: "Ông nói như vậy là có ý gì?"
Cao Nhiên chỉ đành giải thích cho dễ hiểu một chút: "Ý của ngài ay chính là muốn nói, vốn dĩ cậu sẽ chết trước năm sáu: tuổi. Nhưng do có người đã cố ý can thiệp, nên mới có thể gắng gượng mà cướp được người từ trong tay Diêm Vương, làm mạng sống của cậu có thể kéo dài tới tận bây giờ."
Nhưng người không cam lòng để Trác Kinh Luân chết mới kéo dài mạng sống của cậu ta đến tận bây giờ rốt cuộc là ai đây?
Sau khi Trác Kinh Luân biết được đáp án lại không thể nào tin nổi: "Tôi, tôi chỉ bị bệnh một thời gian, sau khi nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một thời gian thì đã khỏi bệnh, hoàn toàn không nghiêm trọng như mấy người vừa nói. Tôi, tôi còn có việc, tôi phải đi trước."
Đáp án này còn đáng sợ hơn việc anh ta bị người ta hạ một loại độc không mùi không vị, theo bản năng anh ta muốn chạy trốn khỏi chân tướng đáng sợ này. "Cau Trac han cung nhan ra được bản thân có gì đó không ổn?" Hằng Thuật nói: “Tướng mạo lẫn mệnh cách của con người có thể rất phức tạp, nhưng cũng sẽ không chia thành hai phần vô cùng mâu thuẫn với nhau như trường hợp của cậu, đó chính là kết quả của tướng mạo lẫn mệnh cách của hai con người bị ép buộc phải chắp vá vào nhau."
Trong lòng ba Tô vô cùng chắn động, những lời mà vị đạo trưởng lớn tuổi này nói lại giống y hệt những điều con gái ông từng nói!
Chẳng lẽ con gái ông còn là một vị đại lão an giấu trong giới Huyền môn hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận